Tại Chiếu Hồng Lâu, lầu hai trong nhã gian, tiếng đàn du dương vẫn đang vang lên vấn vít.
Phong Thanh Thiển khẽ nâng chén rượu, ánh mắt cười cợt, xuyên qua bức rèm lụa mà ngắm nhìn mỹ nhân phía sau.
Một khúc vừa dứt, nàng đã bốp bốp vỗ tay, không ngừng tán thưởng:
"Thanh Điệp cô nương quả thật là cầm nghệ cao siêu. Dù có nghe bao nhiêu lần nữa ta cũng chẳng bao giờ thấy chán."
"Phong công tử quá khen."
Phía sau rèm, mỹ nhân chậm rãi bước ra.
Mày liễu cong cong, ánh mắt mơ màng như có như không, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, trên người lại phảng phất khí chất thư hương. Khuôn mặt nàng không chỉ đẹp mà còn mang một nét cuốn hút riêng biệt.
Phong Thanh Thiển cười khẽ, vươn tay mời: "Thanh Điệp cô nương, chi bằng ngồi xuống đây cùng ta uống vài chén được không?"
"Nô gia mà từ chối thì lại bất kính quá."
Thanh Điệp cười nhẹ, ngồi xuống phía đối diện.
Phong Thanh Thiển là khách quen của Chiếu Hồng Lâu. Mỗi lần ghé tới, nàng đều gọi một cô nương bầu bạn, mà thường là những mỹ nhân thanh nhã, bán nghệ không bán thân. Cũng may, nàng không phải hạng người cưỡng ép kẻ khác, chỉ đơn giản là thưởng thức tài nghệ, nhấp chút rượu, tán gẫu dăm ba câu.
Có điều, dù vậy thì việc quanh năm ra vào kỹ viện vẫn khiến người ta lên án. Mỗi lần bị bắt gặp, cha ruột của nàng, tướng quân Phong Cổ Tín, đều muốn một phát đánh chết nàng.
Lúc này, có rượu ngon, có mỹ nhân bầu bạn, tâm tình Phong Thanh Thiển vô cùng khoan khoái. Chỉ là ánh mắt nàng cứ chăm chăm nhìn Thanh Điệp, khiến đối phương không khỏi đỏ mặt. Nếu không phải đã nghe danh Phong Thanh Thiển là kẻ "có tiếng nhưng không có miếng", nàng e rằng đã sớm rời đi vì sợ bị làm gì đó tư lâu rồi.
"Phong công tử..."
Thanh Điệp không tự nhiên gọi một tiếng.
Phong Thanh Thiển nhướng mày, cười mị hoặc: "Thanh Điệp cô nương không cần căng thẳng. Chỉ là mỹ nhân tú sắc khả xan, ta nhìn cô nương, cũng thấy ăn ngon miệng hơn."
Thanh Điệp: "..."
Nàng yên lặng, mặt lại càng đỏ hơn.
Nhưng đúng lúc này...
Rầm!
Cửa phòng bỗng bị người ta một cước đá văng!
"Phong Thanh! Cái thằng ranh con này!"
Tiếng hét giận dữ vang lên, khiến Phong Thanh Thiển giật nảy mình. Chỉ cần nghe giọng, nàng đã thầm kêu khổ.
Nàng vội quay đầu lại, quả nhiên...
Phong Cổ Tín đang đứng ngay cửa, gương mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt như muốn đυ.c một lỗ trên người nàng.
Lưng đã toát mồ hôi lạnh, Phong Thanh Thiển lập tức bật dậy, lùi một bước, nặn ra nụ cười gượng gạo: "Ha ha, cha! Ngài sao lại tới đây? Không cần lo cho nhi tử đâu, lát nữa nhi tử sẽ về ăn cơm tối đúng giờ mà."
Phong Cổ Tín nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh: "Ta nhớ không nhầm thì đã phạt ngươi cấm túc mười ngày rồi cơ mà, đúng không nhỉ?"
Phong Thanh Thiển nghiêm túc đáp: "Cha ta thương ta như vậy, làm sao có thể phạt ta cấm túc gì chứ?"
Phong Cổ Tín nheo mắt: "Ý ngươi là ta không phải cha ngươi à?"
Xong! Lửa giận lại càng bùng lên nữa rồi!
Phong Thanh Thiển vội vàng chữa cháy: "Không phải không phải! Cha, ngài hiểu lầm rồi! Ta chỉ nói là cha nhất định nhớ lộn, lần trước ngài mới phạt ta, gần đây căn bản chưa phạt gì hết!"
Phong Cổ Tín hừ lạnh. Ông đã quá hiểu thằng oắt con này, da mặt dày như tường thành, đấu võ mồm với nó chỉ có nước tức chết!
Nghĩ vậy, ông cũng chẳng buồn nhiều lời, chỉ chậm rãi bước tới, trên mặt treo nụ cười quỷ dị.
Phong Thanh Thiển theo bản năng lùi về phía sau: "Cha, có gì từ từ nói. Chúng ta là người có văn hóa, không cần động tay động chân..."
"Ha ha, ta không thèm động tay động chân với ngươi, ta động gậy!"
Phong Cổ Tín vẫn giữ nụ cười đó, tay siết chặt cây gậy gỗ.
Nhìn cây gậy quen thuộc kia, da đầu Phong Thanh Thiển tê rần, vội liếc mắt sang Thanh Điệp: "Cha, người tỉnh táo một chút! Xúc động đều là ma quỷ! Đừng, đừng, đừng! Ngài xem, ở đây còn có tiểu mỹ nhân, ngài sẽ dọa sợ nàng đấy!"
Phong Cổ Tín khựng lại, lướt mắt qua Thanh Điệp: "Cũng đúng, ở đây còn có một cô nương."
Ngay khi Phong Thanh Thiển thở phào nhẹ nhõm, Phong Cổ Tín liền quay sang Thanh Điệp rồi ôn tồn bảo: "Cô nương, ngươi đi trước đi, lát nữa sẽ có cảnh không hay, cô nương nên tránh đi thì hơn."
Phong Thanh Thiển: "..."
Đừng đi! Tiểu mỹ nhân ơi, đừng bỏ ta lại một mình!
Nhưng Thanh Điệp chỉ yên lặng trao nàng một ánh mắt "xin lồi, ta cũng không giúp được", sau đó rời đi không chút do dự.
Phong Thanh Thiển: "..."
Ngay khi Phong Cổ Tín tiến thêm một bước, nàng nhanh như chớp nhảy lên bệ cửa sổ, mắt rưng rưng: "Cha, ngài mà tới nữa là nhi tử sẽ nhảy xuống thật đó! Đến lúc gãy tay gãy chân ra đấy thì nhi tử sẽ rất đáng thương đấy, cha à!"