Bách Luyện Thành Thần

Chương 57: Múa rìu qua mắt thợ

Chuyện mà La Chinh làm đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận thức của Mạnh Thường Quân. Một Luyện Tủy Cảnh, không chỉ trốn thoát khỏi sự truy sát của Mẫu Hoàng, mà còn có thể phản kích tiêu diệt. Cũng như bình yên vô sự đem tinh hạch của nó về.

Mạnh Thường Quân liếʍ liếʍ môi, tóc đuôi ngựa phía sau lắc lư vài cái, bỗng khẽ cười nói:

- Huynh đúng là biết cách nói khoác, toàn là nói suông, đúng là dễ nghe a! Thế nhưng… ta thích! Nếu như La Chinh huynh đã có hào khí như thế, vũng nước đυ.c này ta cũng đi vào một lần!

Nghe Mạnh Thường Quân nói vậy, nét mặt La Chinh mới lộ ra vẻ vui mừng.

Thất Đại Thế Gia, không có một gia tộc nào là kẻ dễ trêu. Nếu Mạnh Thường Quân đã đáp ứng hỗ trợ, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.

- Tuy nhiên, La Chinh huynh, huynh vừa nói Tam Phong Tử năm lần bảy lượt nhắm vào huynh là có ý gì?

Mạnh Thường Quân đột nhiên hỏi.

- Chuyện này kể ra cũng rất dài dòng, phải nói từ lúc ta kết oán với Gia Cát gia khi tham gia Huyết Sắc Thí Luyện…

Sau đó La Chinh liền kể lại chuyện mình đá Gia Cát Hồng ra khỏi Huyết Sắc Thí Luyện cùng chuyện đánh tên Chu quản sự của Tam Phong Tử lúc ở trên Tiểu Vũ Phong qua một lần…

Thấy Mạnh Thường Quân dám nhúng tay vào việc này, Triệu Húc Dũng cũng không đi nữa. Mặc dù biết có ở lại cũng chẳng giúp được gì, thế nhưng mỗi người đều có chính kiến của riêng mình. Bất kể như nào, Mạnh Thường Quân làm vậy cũng đã nể tình rồi, dù sao thì giữ được mối quan hệ với loại nhân vật như La Chinh cũng không phải là chuyện gì xấu!

Cả ba nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền đi đến khu vực trung tâm của Long Thành.

Bên trong Long Thành có đến mấy ngàn tiểu đội đóng quân ở xung quanh, khu vực ở giữa chính là chỗ của chủ quân doanh.

Trước cửa ra vào của chủ doanh xếp hai hàng binh sĩ, tay đều cầm trường mâu, mặt mày cực kì nghiêm túc.

Khi ba người La Chinh tới cửa, một binh sĩ từ giữa đứng ra lớn tiếng nói:

- Không phận sự, không được vào đây!

Mạnh Thường Quân tiến lên hai bước, thản nhiên nói:

- Ta tìm Cẩu Hàn Thiên.

- Cẩu đại nhân?

Tên binh sĩ kia nghe vậy, sắc mặt bất chợt thay đổi.

Dám gọi thẳng ba chữ ‘Cẩu Hàn Thiên’, há có thể là kẻ đơn giản. Huống hồ người trước mắt này lại nói với vẻ bình thản lạnh nhạt như vậy. Cứ như thể Cẩu Hàn Thiên chính là hạ nhân nhà hắn vậy!

Lúc này ngữ khí của tên binh sĩ trở nên khách khí hơn rất nhiều, thậm chí còn ném trường mâu cho một binh sĩ khác ở bên cạnh, sau đó chắp tay nói:

- Cẩu đại nhân đang ở trong chủ doanh, ta sẽ đi thông báo. Xin hỏi các vị đây là…

- Nói Thường Quân đến cầu kiến.

Tên binh sĩ nghe xong liền chạy vào chủ doanh báo cáo.

Ba người đứng chờ một lúc. Khi tên binh sĩ kia đi ra, nụ cười trên mặt càng lộ ra rõ hơn, thái độ lại càng thêm khách khí.

Bởi, khi vào bẩm báo, đến cả người luôn lạnh nhạt như Cẩu Hàn Thiên sau khi nghe xong hai chữ ‘Thường Quân’ cũng phải nhiệt tình gấp gáp nói "Mau mau mời vào".

Tên binh sĩ này cũng không phải là kẻ không có mắt, người này tuyệt đối là một đại nhân vật!

- Ba vị mời theo ta, Cẩu đại nhân đang chờ ở bên trong!

Dưới sự dẫn dắt, ba người La Chinh tiến vào chủ doanh, rất nhanh thì gặp được Cẩu Hàn Thiên.

Trông thấy Mạnh Thường Quân, trên mặt Cẩu Hàn Thiên chợt lộ vẻ tươi cười.

- Thường Quân thiếu chủ, người đến Long Thành cũng không nói một tiếng. Bằng không ta đã sớm chuẩn bị đón tiếp tốt hơn!

Mạnh Thường Quân lãnh đạm nói:

- Long Thành này nằm ở phía Nam, sản vật cằn cỗi. Ngoài đám Đao Trùng dư thừa ra thì còn có gì? Ngươi tính lấy gì tiếp đãi ta?

Mặc dù bị chỉ trích, cảm thấy trên mặt có chút nóng lạnh, thế nhưng Cẩu Hàn Thiên vẫn cười tươi:

- Cũng không hẳn là vậy. Ở phía Nam cũng có nét đặc sắc của phía Nam, Thường Quân thiếu chủ cũng không thể vơ đũa cả nắm…

- Được rồi, ta tìm ngươi là có chuyện, không cần phải nói nhăng nói cuội.

Mạnh Thường Quân không chút nể tình nói:

- Chỗ các ngươi có một người tên là Lục Kiêu đúng không?

Cẩu Hàn Thiên đột nhiên nghiêm mặt, gật đầu nói:

- Đội trưởng của Thanh Lam tiểu đội, Thường Quân thiếu chủ đến là vì hắn?

Mạnh Thường Quân gật đầu ra lệnh:

- Thả hắn ra.

Nghe vậy, vẻ mặt khách khí chợt hiện lên vẻ do dự:

- Lời mà thiếu chủ vừa nói, lão Cẩu ta không thể không nghe. Thế nhưng, người cũng đừng trách ta lắm miệng một câu. Chuyện Lục Kiêu vốn là chuyện nhỏ, nhưng…

- Ta hiểu.

Không cần Cẩu Hàn Thiên nói, Mạnh Thường Quân đã biết hắn muốn nói cái gì.

- Vậy Thần Toán Gia Cát gia kia…

Bởi vì lo lắng, Cẩu Hàn Thiên vẫn muốn nói cho xong.

Mạnh Thường Quân thần sắc lạnh lẽo nói:

- Cẩu Hàn Thiên, không phải ta đã nói ta biết rõ rồi sao?

Đã nói đến nước này, Cẩu Hàn Thiên cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu đáp:

- Nếu thiếu chủ đã kiên quyết như vậy, lão Cẩu ta cũng không cần phải băn khoăn nữa. Mời ngài đi theo ta!

Ngay sau đó, Cẩu Hàn Thiên lại dẫn ba người ra bên ngoài chủ doanh.



Ở chỗ sâu trong chủ doanh, có bốn người đang ngồi quanh một khối đá phẳng màu xanh. Phía trên tảng đá này bày đầy rượu thịt và trái cây.

Binh sĩ không cấm uống rượu, nhưng điều kiện tiên quyết là không được uống trong quân doanh. Nếu bị bắt sẽ xử theo quân luật!

Nhưng bốn người này tựa hồ như không coi quân luật ra gì, không chút kiêng kị gì, ngồi ăn thịt uống rượu ở nơi đây.

- Hạ đại ca, kính người một chén. Nếu như không phải người, hẳn không thể giải quyết tên tiểu tử kia nhẹ nhàng như vậy!

Tào Lôi bưng chén rượu lên, cung kính chạm chén sau đó uống cạn một hơi.

Hạ Thiên Thành nghiêng đầu, ‘rót’ rượu vào trong miệng, vờ như không thèm để ý nói:

- Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, cũng không đáng là gì. Huống hồ việc này còn do Tam công tử nhờ vả.

- Nhẹ nhàng? Đã ở cái chỗ chim cũng không thèm ỉa này hai, ba ngày rồi, còn phải chờ tiếp nữa sao!

Hắc Sát rót thẳng cả bầu rượu vào miệng, mất kiên nhẫn nói.

Bạch Sát cũng nói:

- Đúng thế, còn không bằng ta đập một phát chết tươi, đỡ phải phí thêm mấy ngày!

- Hắc Bạch huynh đệ, hai người nói sai rồi. Dù sao đây vẫn còn nằm trong phạm vi của Long Thành, đệ tử Thanh Vân Tông chết không rõ lý do ở nơi này, Long Thành không thể xem như không thấy.

Hạ Thiên Thành nói:

- Tuy không tìm thấy xác của tên tiểu tử La Chinh kia, nhưng nếu như hắn đã bị Mẫu Hoàng đuổi gϊếŧ, chắc chắn chỉ có chết mà thôi…

Tào Lôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

- Tiểu tử kia tuy mệnh cứng, nhưng dù cho có cứng rắn đi nữa cũng không thể chạy thoát khỏi Mẫu Hoàng được. Chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta có thể về báo lại cho Tam công tử rồi. Thôi, uống rượu! Uống rượu nào!

Trong lúc bốn người đang chúc rượu lẫn nhau, đám người La Chinh đã đi đến.

Cẩu Hàn Thiên đi phía trước, mặt tươi cười, khịt khịt mũi, vừa ngửi vừa nói:

- Lão Hạ, ban ngày đúng là có nhã hứng. Rượu này rất thơm a!

Trông thấy Cẩu Hàn Thiên, Hạ Thiên Thành liền nhướng mày:

- Lão Cẩu, ngươi tới đây làm gì?

Hắn biết rõ, nếu như không có việc gì, Cẩu Hàn Thiên sẽ không tìm đến đây. Nếu đã tìm đến, nhất định là có chuyện!

Ngay lúc này, Tào Lôi lại thoáng nhìn thấy La Chinh, hai mắt trợn tròn:

- La Chinh! Ngươi… Ngươi… Ngươi chưa chết!

Hạ Thiên Thành và Hắc Bạch Song Sát đều chưa từng gặp qua La Chinh. Nghe Tào Lôi nói vậy, cả ba liền tập trung nhìn lên La Chinh.

Giờ phút này, cả ba đều giống Tào Lôi, trong nội tâm đang lay động dữ dội.

Căn cứ theo tin tức nhận được, La Chinh này hẳn đã bị Mẫu Hoàng gϊếŧ chết mới phải, tuyệt đối không thể còn sống được.

Mới vừa rồi cả bọn còn đang cùng nhau bàn luận về chuyện này. Vậy mà vừa chớp mắt liền nhìn thấy tên tiểu tử này xuất hiện ngay trước mắt.

Cái cảm giấc chấn kinh này quả thực không thể biểu đạt bằng ngôn từ!

- Ta còn đang muốn xem là ai. Thì ra lại là ngươi. Tốt, rất tốt!

Lúc này La Chinh mới biết, kẻ gây ra loại chuyện này lại là đệ tử của Tiểu Vũ Phong, Tào Lôi. La Chinh kiềm chế lửa giận, cười lạnh nói.

- Là ta thì sao?

Tào Lôi hừ lạnh hai tiếng:

- Tuy không biết vì sao ngươi còn sống, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi. Tam công tử muốn ngươi chết ở Long Thành, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn tự sát, đỡ cho chúng ta phải ra tay…

- Đủ rồi, ta đến không phải để xem các ngươi cãi nhau.

Cẩu Hàn Thiên cắt ngang. Đối với phân tranh của đám tiểu bối, hắn không thèm để ý. Nếu không phải vì Mạnh Thường Quân, hắn cũng sẽ không dính vào loại chuyện này.

- Lục Kiêu đâu? Thả hắn ra.

- Lão Cẩu, ta không thể thả Lục Kiêu.

Hạ Thiên Thành lắc đầu.

- Tại sao?

Cẩu Hàn Thiên hỏi.

- Thả đi rồi, hắn lại ra ngoài nháo sự, tìm ta gây phiền toái. Ngươi cảm thấy ta sẽ tự gây khó dễ cho chính mình sao?

Trong Đế Quân, cấp bậc của Hạ Thiên Thành và Cẩu Hàn Thiên là ngang nhau. Cho nên vào giờ phút này, Hạ Thiên Thành cũng không thèm nể mặt.

- Không thả, phiền phức của ngươi sẽ càng lớn hơn!

Cẩu Hàn Thiên nhắc nhở.

- Ha ha.

Hạ Thiên Thành cười nhạo nói:

- Phiền phức càng lớn? Ngươi có biết ta đang giúp ai không?

- Đương nhiên là biết, không phải là Gia Cát gia sao?

La Chinh cười lạnh nói.

- Nếu đã biết, vậy thì nên đi nhanh đi. Người không thể chọc nổi thì đừng có chọc. Bằng không sẽ chọc phải ổ phiền toái rất lớn!

Hạ Thiên Thành không biết lai lịch của mấy người phía sau Cẩu Hàn Thiên, hiện tại hắn vẫn nể mặt Cẩu Hàn Thiên, nén xuống lửa giận của mình. Nếu không, với tính tình thường ngày của hắn, chỉ sợ đã sớm bạo nộ rồi.

Hắc Bạch Song Sát cũng đứng lên, từng đạo sương mù màu đen lượn lờ quanh thân. Quang mang màu trắng quay quẩn quanh người Hắc Sát, còn quang mang màu đen thì bay quanh người Bạch Sát.

Công pháp mà cả hai tu luyện cũng là hắc bạch, một trắng một đen, âm dương bổ sung ưu khuyết cho nhau, cực kỳ độc đáo. Cả hai chính là muốn trực tiếp động thủ.

- Ý của ngươi là ngươi không định thả Lục Kiêu?

Lúc này La Chinh lại hỏi.

- Ta nói không thả là không thả! Tiểu tử, có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Dứt lời, Hạ Thiên Thành trừng mắt nhìn La Chinh. Một cỗ khí thế âm lãnh đột nhiên bộc phát từ đầu của Hạ Thiên Thành, cuốn về phía La Chinh.

Thấy vậy, Cẩu Hàn Thiên lập tức nhắc nhở.

- Cẩn thận!

Cỗ khí thế âm lãnh kia nhanh cực kỳ, trong nháy mắt đã đánh đến La Chinh. Cẩu Hàn Thiên cho dù muốn cản cũng không cản kịp.

- Đây là Cực Hàn Ý?

La Chinh cũng không ngờ, quan quân trước mắt này lại có thể luyện ra Ý.

Đổi lại là người khác bị Cực Hàn Ý tập kích, chỉ sợ linh hồn đã bị đông cứng đến mức tiêu hủy rồi.

La Chinh cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi, đường đường chính chính đứng ngay tại chỗ, mặc cho từng đạo Cực Hàn Ý tùy ý xâm nhập!

Ngay cả Hình Thiên Ý ở Thiên Thư Các cũng không thể đả thương được hắn, Cực Hàn Ý này hắn còn không để vào mắt.

Nhận ra Cực Hàn Ý không thể làm gì linh hồn của La Chinh, Hạ Thiên Thành chợt cảm thấy hoang mang khó hiểu.

Đúng vào lúc này, La Chinh lại hừ lạnh một tiếng. Một mũi nhọn mờ ảo, mờ mịt ngưng tụ ra ở trong đầu.

- Kinh Thần Thứ!

Kinh Thần Thứ vừa được ngưng tụ liền đâm thẳng về phía Hạ Thiên Thành.

Hai người gia phong cực kỳ nhanh chóng, mọi người đều không ai kịp phản ứng. Chỉ nghe thấy La Chinh hừ lạnh một tiếng, sau đó Hạ Thiên Thành ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, kêu rên thảm thiết.

- Múa rìu qua mắt thợ, đúng là tự rước lấy nhục!

La Chinh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.