Bên trong phòng, Hứa Vãn Xuân đang chăm chú lắng nghe để thu thập thông tin.
Một lúc sau, cô mới phản ứng lại.
Rồi bỗng nhiên, sắc mặt cô sa sầm…
Gì cơ?
Xấu xí?
Đang nói... cô sao?
Phải đến mức nào mới bị gọi là "xấu ma chê quỷ hờn"?
Là một người luôn được khen là xinh đẹp từ nhỏ, Hứa Vãn Xuân thực sự không tưởng tượng nổi.
Lại thêm phần tò mò về thời đại mà mình rơi vào, cô dứt khoát hất chăn, xỏ giày xuống giường.
Khi gấp chăn, cô mới để ý thấy bộ chăn đệm này cũ đến mức tệ hại, có chỗ còn lộ ra cả bông sậy bên trong.
Không mua nổi bông sao?
Nghèo đến vậy luôn à?
Rốt cuộc cô đã xuyên đến nơi quái quỷ nào thế này?
“Đại Ni tỉnh rồi à?”
Hứa Vãn Xuân quay đầu lại, vô tình chạm phải một ánh mắt đen sâu thẳm đầy ấm áp.
Người phụ nữ trước mặt trông chừng hơn ba mươi, dáng người cao ráo, ước chừng phải trên 1m75. Lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao thẳng, dù làn da hơi ngăm nhưng vẫn rất đẹp.
Quan sát xong ân nhân cứu mạng của mình, Hứa Vãn Xuân có chút rụt rè, cười nhẹ: “Cháu tỉnh rồi, cảm ơn… cô.”
Thấy cô gái nhỏ có vẻ không được tự nhiên, Hứa Hà Hoa không tỏ ra quá nhiệt tình, chỉ đặt chiếc bát sứ trên tay xuống bàn rồi nói: “Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi. Bác sĩ bảo con bị đói đến kiệt sức, mấy ngày tới chỉ có thể ăn cháo để bồi bổ.”
“Đường trắng với gạo trắng này, toàn đồ quý cả đấy. Hà Hoa, em đúng là hào phóng thật.” Hứa Lan Thảo vừa bước vào vừa đánh giá cô gái nhỏ gầy trơ xương. Nhìn càng kỹ lại càng thấy xấu, thế là không nhịn được, chị ấy buột miệng nói luôn: “Chị đã bảo con bé này không được đẹp mà.”
Hứa Vãn Xuân: … Vậy rốt cuộc là cô xấu đến mức nào?
“Đừng nghe bác ấy nói linh tinh. Con chỉ là quá gầy thôi, bồi bổ thêm là sẽ xinh ra ngay.” Hứa Hà Hoa thấy cô vẫn đứng yên thì dứt khoát kéo người ngồi xuống ghế, nhét cho đôi đũa, giục: “Mau ăn đi!”
Hứa Vãn Xuân quả thực rất đói, cũng chẳng để ý chuyện bị kéo ngồi xuống, chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn rồi cúi đầu ăn cháo.
Thấy vậy, Hứa Lan Thảo tặc lưỡi lấy làm lạ: “Ồ, con bé này còn biết nói cảm ơn nữa cơ à? Giống y hệt mấy người có học đấy. Cháu có biết chữ không? Sao nói chuyện kiểu văn vẻ thế?”
“Thôi nào, để con bé ăn đi. Em đi gọi bác sĩ Tào sang xem lại một chút.” Hứa Hà Hoa sợ bà chị họ nhiều lời, vội đẩy người ra cửa.
Hứa Lan Thảo tuy miệng mồm lanh chanh, nhưng tính tình lại rất nhiệt tình, lập tức nói: “Để chị đi gọi. Em ở lại trông con bé đi, tội nghiệp nó, có khi sợ đến nỗi chẳng dám nói gì nữa rồi. Em nói chuyện với nó nhiều một chút, cho nó biết mình không phải người xấu.” Dứt lời, chẳng chờ ai đáp lại, chị ấy đã vội vã chạy đi.
...
Hứa Hà Hoa không quá thân với nhà mẹ đẻ, sống một mình đã nhiều năm.
Lúc chọn đất làm nhà, chị rất cẩn thận trong việc xem xét hàng xóm láng giềng.
Cuối cùng, nhờ ông lớn trong làng giúp đỡ, chị được sắp xếp sống cạnh bác sĩ Tào – người có vị thế đặc biệt trong thôn. Hai nhà chỉ cách nhau mấy mét.
Thế nên, người tới rất nhanh.
Dù vậy, Hứa Hà Hoa vẫn cảm thấy quá chậm, bởi vì cô gái nhỏ kia vừa mới nói… cô chẳng nhớ gì cả.
“Không nhớ gì sao?”
Tào Tú đặt hòm thuốc xuống bàn, vén vạt áo dài rồi ngồi xuống chiếc ghế dài, sau đó gõ gõ mặt bàn: “Cô bé, đưa tay ra.”