Hi Du Hoa Tùng

Chương 60: Lễ Vật

Hoàng hôn buông xuống, những đám mây màu hồng làm đỏ rực cả một góc trời, mang theo vẻ diễm lệ của nắng chiều. Lưu Phong hôm nay có chút uể oải, đã sớm quay trở về Di Hồng viện

Liễu Thanh Nghi đang chuẩn bị bữa tối cho Lưu Phong, Tiểu Linh Nhi nhu thuận giúp mẹ nhặt rau, thấy Lưu Phong quay vê ̀, lập tức buông tay, nhao nhao đòi Lưu Phong kể chuyện cổ tích.

Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong sắc mặt uể oải, vội vàng giữ Linh nhi lại: "Linh nhi lại đây giúp mẹ nhặt rau, công tử gia hôm nay mệt mỏi, con đừng quấy rầy người nữa"

Tiểu Linh Nhi liếc mắt nhìn mẫu thân nó, miệng dẩu ra, tỏ vẻ không muốn buông Lưu Phong ra, cuối cùng đành làm ra vẻ ủy khuất, đi giúp mẹ nhặt rau tiếp.

Lưu Phong mỉm cười, quay lại cùng nhặt rau với Tiểu Linh Nhi nói: "Linh nhi tức giận sao? Cười một cái đi nào, hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe câu chuyện vịt con xấu xí nhé"

Tiểu Linh nhi nghe thấy vậy lập tức mặt mày hớn hở: "Được. được. ca ca nói lời nhất định phải giữ lấy lời nhé, ta rất muốn được nghe câu chuyện vịt con xấu xí."

Lưu Phong khẽ ho lên một tiếng, hồi tưởng lại nội dung một chút rồi bắt đầu kể: "Một buổi chiều mùa mùa hè kia, năm con vịt con vừa mới được sinh ra, trong đó có bốn con vịt con màu vàng còn con thứ năm thì có một nhúm lông nhung màu trắng trên đầu, không giống với lông trên đầu của bốn con vịt vàng kia. Hơn nữa, tiếng kêu của nó cũng không giống đồng bọn. Mấy con vịt nhỏ liền vây quanh, la hét, nói nó và chúng không giống nhau, nó thật là xấu xí. Sau đó bọn bốn con vịt kia cùng vịt mẹ lên đường, bỏ rơi con vịt con xấu xí lại. Đáng thương con vịt con xấu xí không hiểu rõ tại sao ai cũng đều không thích nó, nó chạy trốn vào trong rừng sâu, ẩn núp ở đó. Một con thiên nga xinh đẹp đi ngang qua, nó sử dụng đôi cánh trắng khẽ vuốt ve vịt con, giải thích rằng con không phải là con vịt xấu xí con là một tiểu thiên nga. Sẽ có một ngày con sẽ trở thành chủ nhân của dòng sông này.

Tiểu Linh nhi nghe xong, khẽ ngước đầu lên vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi Lưu Phong: "Đại ca ca, người nói xem Linh nhi là vịt con xấu xí hay tiểu thiên nga xinh đẹp?"

Lưu Phong mỉm cười"Linh nhi của chúng ta đương nhiên là tiểu thiên nga xinh đẹp rồi"

"Hì. ta cũng nghĩ là như vậy" Tiểu Linh nhi ngẩng đầu tự hào, giả làm mặt quỷ dọa mẹ nói: "Mẹ, người nghe thấy đại ca ca nói chưa? Đại ca ca nói rằng Linh nhi là tiểu thiên nga xinh đẹp. sau này không cho người gọi Linh nhi là tiểu mao nữa"

Liễu Thanh Nghi khóc dở khóc dỏ cười, liền cười hướng về phía Lưu Phong nói: "Công tử gia, Linh nhi còn nhỏ, người không thể chiều nó quá được"

"À, được rồi, Linh nhi vốn rất thông minh, nó sẽ phân biệt được thế nào là tốt, thế nào là xấu mà" Lưu Phong hai tay xoa quanh đầu nó, giống như lần đầu thấy tiểu hài xinh xắn này. Nếu như ở xã hội hiện đại gặp được Linh nhi thông minh và thiên phú như vậy, Lưu Phong nghĩ việc bồi dưỡng nó trở thành thiên tài thần đồng là hoàn toàn khả thi. Ba bốn tuổi chính là giai đoạn lý tưởng để tiếp nhận nền giáo dục, qua mấy ngày này Lưu Phong định chờ một thời gian sẽ vì Linh nhi mà định ra một kế hoạch học tập. Tuy nhiên tại thời đại này thì nữ tử chỉ được dạy đức hạnh. Lưu Phong thì không nghĩ như vậy. Hắn định dạy Linh Nhi kiến thức xã hội hiện đại như là tri thức, tự nhiên, toán học, khoa học. (ngoại trừ ngoại ngữ và chính trị) ̣là những thứ mà khóa đầu tiên của một hài tử ở kiếp trước cũng không hề thiếu.

Sau bữa tối, Lưu Phong tỏ ý với Liễu Thanh Nghi là mau mau cho Linh nhi ngủ, ý nói là có quà tặng cho nàng. Liễu Thanh Nghi mặc dù không biết trong đầu của công tử gia đang nghĩ gì, nhưng vẫn theo lời hắn, dỗ tiểu Linh nhi ngủ.

Đi vào phòng, Lưu Phong tay cầm một bộ nội y của thời kỳ hiện đại, hắn thấy Liễu Thanh Nghi đi đến, vội vàng bắt chuyện nói: "Thanh Nghi, nàng đến rồi à, ta đã chuẩn bị quà cho nàng rồi đây, nàng xem đi?"

Liễu Thanh Nghi chầm chậm đi tới, cặp mông tròn trịa khẽ lắc lư, nhận lấy món quà, mở ra xem, khuôn mặt bỗng lập tức hồng lựng lên. Trong hộp quà đúng là một kiểu nội y mới do công tử gia mấy ngày nay thiết kế, Liễu Thanh Nghi tưởng rằng Lưu Phong chỉ nhất thời hưng phấn, không ngờ là mới có vài ngày ngắn ngủi, hắn đã làm xong rồi.

"Công tử gia, đây chính là kiểu đồ lót mới mà mấy ngày nay người đã thiết kế sao?" Liễu Thanh Nghi đỏ mặt hỏi.

Lưu Phong cười hắc hắc"Đúng vậy, nàng thấy thế nào? tốt chứ?" Lưu Phong vốn còn muốn nhắc nhở một chút là Liễu Thanh Nghi ngày đó đã đáp ứng cho hắn một chuyện. Nhưng lời nói gió bay nên nghĩ rằng để chính nàng tự nhớ tới thì tốt hơn.

"Công tử gia, người nghĩ là." Liễu Thanh Nghi thấy cái đồ lót mới, lại tự nhiên nghĩ đến chuyện đã đáp ứng cho Lưu Phong ngày trước.

"Thanh Nghi, trước tiên nàng hãy mặc thử vào xem sao? Ta làm kiểu này không có đo đạc, ta chỉ ước lượng vóc người của nàng, nghĩ bên trong mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mắt, nên đã giữ lại cho nàng" Lưu Phong nghiêm trang nói.

"Người tốt quá" Liễu Thanh nghi thấy Lưu Phong cao thượng như vậy, muốn mặc bộ đồ lót gợi cảm này đứng trước Lưu Phong, một nam nhân tốt như vậy thì cái gì cũng đều có thể cho hắn, không có gì là đáng tiếc cả.

"Công tử, ta đi thử trước đây, đợi lát sẽ hầu hạ người xoa bóp chân"

Đưa mắt nhìn Liễu Thanh Nghi đi vào trong nhà, Lưu Phong trong lòng rúng động, nghĩ thầm muốn lén xem Liễu Thanhh Nghi thay quần áo. Vị thiếu phụ thành thục này phong vận và vóc dáng thật mê người, tâm tư của Lưu Phong cũng đã một vài lần muốn nhìn lén rồi, những loại y phục bình thường thì không có gì thích hợp để nhìn, nhưng hôm nay phong cảnh như thế này, kết hợp với kiểu đồ lót lại hiện đại, Lưu Phong đoán chắc ràng sẽ hấp dẫn vô cùng.

"Công tử gia. ?"

Ngay khi Lưu Phong quyết định nhìn lén, Liễu Thanh Nghi đã đi ra với vẻ mặt đỏ lựng. Nhìn thấy thế, phỏng chừng đã đoán ngay ra nguyên nhân, hơn nữa Lưu Phong có đôi chút hoài nghi, với kiểu đồ như thế này, không biết nàng ta có biết cách mặc hay không nhỉ.

Có cơ hội rồi, Lưu Phong liền cười hắc hắc nói: "Thanh Nghi, ngươi thật sự không biết mặc cái kia sao? Đúng không? Cởi áo ngoài ra đi, ta sẽ chỉ ngươi cách mặt. Nàng có thể yên tâm ta hoàn toàn không có ý xấu, ta hoàn toàn trong sáng, ý ta là ta chỉ muốn hướng dẫn nàng một chút thôi" Lưu Phong hai mắt chằm chặp nhìn chăm chú vào bộ ngực Liễu Thanh Nghi, phảng phất như muốn xuyên qua quần áo để nhìn thấu vào bên trong, bất chợt hắn thấy được ngực Thanh Nghi phập phồng.

"Công tử gia. ngươi làm sao vậy? Thanh Nghi có thể tự làm được mà, ta mặc vào thấy thoải mái lắm." Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong không rời mắt khỏi bộ ngực của mình, tim đập liên hồi, trống ngực vỗ mãi không thôi, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Lưu Phong lúc này mới quay đầu lại, cười hắc hắc nói"Thanh Nghi, mấy ngày qua đúng là nàng đã lo nghĩ quá sức, xem nàng mấy hôm nay khuôn mặt xanh xao quá, người cũng gầy đi rất nhiều"

Liễu Thanh Nghi cúi đầu, hé miệng cười trộm nghĩ, công tử gia trợn tròn mắt nói dối, bản lĩnh thật sự càng ngày càng lợi hại, hắn rõ ràng chính là nhìn ngực người ta, mà còn cố ý nói này nói nọ.