Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 30: Tâm lý trị liệu

"Có bị hại hay không, hoàn toàn là ở cô ấy. Đủ rồi, đã nói hết rồi, lần này tôi đi thật nhé." Nói đến đây, Phương Hạo Vân đột nhiên tiến về phía Hàn Tuyết Nhi , nói với Hàn Tuyết Nhi: "Tôi nên đánh ngất cô thì hơn, như vậy sẽ càng có tính thuyết phục." Nói xong, cũng không cần chờ Hàn Tuyết Nhi đồng ý, hắn đã đưa tay đánh vào cơ thể cô.

Tiếp đó, Hàn Tuyết Nhi liền ngất đi trên mặt đất.

Vài phút sau, cảnh sát đã thuận lợi vượt được những chướng ngại mà Thập Nhân bang đã bố trí, tiến vào phía sau vườn nơi giam giữ Hàn Tuyết Nhi, chờ đợi họ là cảnh tượng con tin đang hôn mê và những tên cướp bị chết thảm.

Trương Bưu vẫn là người dẫn đầu cả đội cảnh sát , khi hắn nhìn thấy cách chết của những tên cướp này, liền liên tưởng ngay đến vụ chém gϊếŧ đẫm máu ở quán bar Mặt Trời Đỏ. Cách chết của những tên cướp trong hai vụ đều giống nhau, cả hai lần đều là bảo vệ người của tập đoàn Hàn Thị. Hắn có cảm giác, Hàn thị nhất định có liên quan đến tên hung thủ hành hiệp trượng nghĩa này.

"Đội trưởng Trương, giờ làm sao đây ? Thủ đoạn của tên hung thủ này rất giống với vụ án ở quán bar Mặt Trời Đỏ lần trước, đều là dùng vũ khí là đao, rồi trực tiếp gϊếŧ chết bọn họ. Theo kinh nghiệm của tôi, thì tốc độ của tên hung thủ rất nhanh… tôi cũng đã kiểm tra sơ bộ rồi, trong đó có một tên cướp sau khi đã bị chặt đầu, tim gan còn nhảy được thêm vài giây nữa. Từ đó có thể thấy, tốc độ ra tay của hung thủ đã vượt khỏi sự hiểu biết của chúng ta." Pháp y tại hiện trường là Bạch Vân Kiệt, đang nói sơ lược những phán đoán của mình.

Trợ thủ của Trương Bưu là Tiểu Lý đã lén lén đưa ngón tay cái lên, để khen ngợi tên hiệp sĩ gϊếŧ người này. Đương nhiên là hành vi của hắn đã vi phạm pháp luật, nhưng theo Tiểu Lý thì, nếu không phải có hắn xuất hiện, thì sự việc ngày hôm nay sẽ càng lớn hơn, chỉ có trời mới biết là sẽ biến thành thế nào.

Nên biết rằng, từ lúc tiến hành vụ án cho đến nay, phía cảnh sát đã có nhiều người thương vong. Hắn cảm thấy chính là nhờ sự xuất hiện của tên hiệp sĩ chính nghĩa này mà vụ trọng án này mới được kết thúc.

"Đội trưởng Trương, qua kiểm tra, con tin Hàn Tuyết Nhi không bị sao cả, chỉ là ngất đi thôi." Pháp y Bạch Vân Kiệt đã tiêm một mũi thuốc cho Hàn Tuyết Nhi, rồi vội vàng quay lại báo cáo.

"Tiểu Lý, bảo mấy anh em hãy phong tỏa hiện trường, không được để cho bất cứ phóng viên nào vào đây chụp hình…" Trương Bưu căn dặn nói: " Cho người đưa Hàn Tuyết Nhi vào bệnh viện của cảnh sát trước, cho đến khi cô bé ra viện, ngoại trừ người nhà ra, nếu không được tôi cho phép, bất cứ ai cũng không được vào."

"Đội trưởng Trương, có phải vụ án lần này cũng sẽ giống lần trước, không được tiết lộ sự thật ra ngoài ?" Tiểu Lý thì thầm hỏi: "Em thấy là cũng nên cám ơn cái tên hiệp sĩ đó."

"Im miệng…!"

Trương Bưu liếc nhìn Tiểu Lý, nghiêm túc nói: "Cậu nên nhớ rằng, chúng ta là cảnh sát, chúng ta không thể ủng hộ cái cách lấy bạo lực để đánh bạo lực như vậy."

Tiểu Lý thấy đội trưởng đã nóng, vội vàng giữ thái độ nghiêm túc, rồi đi bận việc của hắn.

Trương Bưu nhìn những thi thể xung quanh không nói một lời, tự thề với lòng rằng hắn nhất định sẽ làm rõ chân tướng của vụ này, rốt cuộc là ai mà ba lần bốn lượt đều thấy chướng mắt với Hàn thị ? Còn ai lại âm thầm bảo vệ Hàn thị chứ.

Trương Bưu nghĩ với trình độ của tên này hoàn toàn có thể khống chế được bọn cướp, rồi giao cho cảnh sát để xử lý, nhưng tại sao hắn lại chọn cái thủ đoạn tàn bạo như thế chứ ? Một chuỗi những câu hỏi đang được hình thành trong đầu hắn.

"Đội trưởng Trương, cấp trên đã gọi điện đến, nói là vào ba phút trước, hệ thống camera đã bị xâm nhập phi pháp…" Chính vào lúc Trương Bưu đang chau mày suy nghĩ, Tiểu Lý đã chạy đến nói.

Đôi chân mày Trương Bưu hếch lên, vội vàng hỏi: "Có mất gì không ? Có truy được ai đã xâm nhập không ?"

"Theo như cấp trên nói, họ chỉ xóa đi đoạn ghi hình khoảng 30 phút rồi thôi, không hề có hành động gì khác nữa, chuyên gia an ninh mạng của cục đã tiến hành phân tích, nhưng thất bại rồi. Đúng là một cao thủ hacker, chắc chắn đã có chuẩn bị mà đến, nên không để lại vết tích gì…" Tiểu Lý nói sơ qua về tình tình trong cục.

Trương Bưu chăm chú suy nghĩ, hỏi: "Tiểu Lý, xem ra hung thủ đã gϊếŧ người trước mũi chúng ta, sau đó lại biến mất trước mũi chúng ta, hắn không phải đơn độc , cũng có thể là cả một nhóm."

Tiểu Lý thầm thì nói: "Hung thủ gì chứ ? Khó nghe quá đi, dù gì thì người ta cũng giúp nhân dân trừ hại mà…"

"Đi, đi về mà mở cuộc họp phân tích vụ án nào." Trong thoáng chốc hình như Trương Bưu cảm thấy được gì đó.

"Đội trưởng Trương, cục trưởng gọi điện nói, bảo anh dứt điểm vụ án… đồng thời làm tốt công tác bảo vệ ba con Hàn thị…" Tiểu Lý cười đau khổ, nói: "Đúng như em đoán, trong cục không dự định truy tìm hung thủ thật sự."

Trương Bưu than thở, nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

……

Sau khi thay quần áo xong, Phương Hạo Vân đứng trong đám đông, tận mắt thấy Hàn Tuyết Nhi được xe cấp cứu của bệnh viện cảnh sát đưa đi, hắn mới rời khỏi hiện trường.

Nhưng hắn không hề về nhà, mà đến cửa hàng của dì Bạch.

Sau khi dùng Thiên phạt xong, tâm trạng của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cảm xúc chưa ổn định. Hắn thấy nên đến nhà dì Bạch để được làm tâm lý trị liệu. Nếu không, tâm trạng của hắn sẽ bị ảnh hưởng.

Dì Bạch dường như đã sớm biết Phương Hạo Vân sẽ đến chỗ cô, Phương Hạo Vân vừa vào đến cửa, cô đã nói luôn : "Theo dì lên đây, dì đã chuẩn bị xong rồi."

Phương Hạo Vân áy náy nói: "Dì à, xin lỗi, con đã nuốt lời, lại sử dụng Thiên Phạt lần nữa. Nhưng cảm giác lúc đó rất kỳ diệu, Thiên Phạt trong tay con rất không an phận, con không cách nào từ chối nó được."

"Dì biết rồi…!" Dì Bạch nói lạnh lùng: "Thập Nhân Bang đã gây chuyện ác, các thành viên trong bang đều tội ác tày trời, chết không đáng tiếc. Nhất định là do Thiên Phạt không muốn tha cho họ."

"Con đã hấp thụ quá nhiều sức mạnh và sự hung ác từ Thiên Phạt, cứ tiếp tục như vậy tâm trí của con sẽ bị ảnh hưởng nhiều. Tuy tâm lý trị liệu có thể tạm thời có thể kiểm soát được những phiền phức này, nhưng đó không phải là cách lâu dài. Nhưng nghị lực của con rất mạnh, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Dì sẽ mau chóng tìm ra cách giải quyết tận gốc rễ. Được rồi, giờ theo dì đi làm tâm lý trị liệu nào…"

"Phương Hạo Vân gật gật đầu, đi theo dì Bạch vào một căn phòng tối. Đọc Truyện

Khoảng một giờ sau, Phương Hạo Vân và dì Bạch lần lượt đi ra, cảm xúc của Phương Hạo Vân đã bình tĩnh lại nhiều, nhưng sắc mặt của dì Bạch lại nhợt nhạt đi nhiều, khác xa so với lúc mới vào, thậm chí trên trán dì còn có cả mồ hôi.

Nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của dì Bạch, trong lòng Phương Hạo Vân có chút đau đau và hổ thẹn, liền nắm lấy đôi tay của dì Bạch, cảm kích nói: "Dì à, con thật không biết nên cám ơn dì thế nào…"

"Hạo Vân, còn nói những lời này với dì sao, giữa hai chúng ta không cần khách sáo như thế…" Dì Bạch buồn bã nói: "Ba năm trước, là dì đã tận tay giao lại Thiên Phạt cho con, nên dì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Hãy tin tưởng dì, chẳng mất bao lâu nữa, dì sẽ tìm ra được cách loại bỏ tác dụng phụ của Thiên Phạt. Được rồi, để dì nghỉ một lúc, con hãy mau về nhà đi."

"Dì Bạch à, con còn hai việc muốn nhờ dì giúp ?" Phương Hạo Vân nghĩ đến bệnh tim của người ba ngang hông và bệnh thống kinh của Tạ Mai Nhi, hy vọng dì Bạch có thể ra tay, giúp họ hết cảnh chịu đau.

"Có chuyện gì con cứ nói, thằng bé này cứ suốt ngày khách sáo với dì." Dì bạch nhẹ nhàng quở trách, nói: "Sau này con mà cứ khách sáo với dì, coi chừng dì giận đó."

"Ha ha…!"

Phương Hạo Vân cười khô khan, vội vàng cười trừ: "Dì à, con sai rồi, dì đừng giận nhé. Là vậy nè, con muốn nhờ dì giúp trị bệnh cho ba con và một đồng nghiệp. ba con bị bệnh tim, là bệnh đã lâu rồi, đã khám Trung y Tây y nhiều lần, nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Ngoài ra, đồng nghiệp con… chính là nữ đồng nghiệp mà hôm đó nói chuyện với dì qua điện thoại đó, bị thống kinh."

Trên khóe môi dì Bạch lại hiện ra một nụ cười mờ ám, hỏi: "Hôm đó con đã làm theo cách của dì à ? Cô ấy không từ chối chứ ?"

"Không chối…!" Phương Hạo Vân gật đầu.

"Quan hệ giữa hai người cũng không bình thường nhỉ ?" Hôm đó trong điện thoại dì đã chỉ cho Phương Hạo Vân cách chữa thống kinh tạm thời, cần phải đả thông huyệt Hội Âm, liên quan đến chỗ nhạy cảm của phụ nữ. Cho nên, dì Bạch mới cảm thấy quan hệ giữa Phương Hạo Vân với cô gái bị thống kinh không phải tầm thường.

"Dì à, dì nói gì đó, con và cô ấy không có gì cả, chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, hôm đó cũng do bất đắc dĩ nên con mới ra tay…" Phương Hạo Vân sợ dì Bạch hiểu lầm mình, nên vội vàng giải thích.

"Thật không ?" Trong ánh mắt của dì Bạch có lẫn chút gian xảo, hỏi ngược lại.

"Thật mà, dì nghe con nói đi, con và cô ấy…" Phương Hạo Vân thấy giọng điệu của dì Bạch có vẻ như không tin mình, lại vội vàng thanh minh tiếp.

"Hi hi…!" Một tràng cười vang lên.

Thấy Phương Hạo Vân lúng túng giải thích, mặt đỏ cả lên, Dì Bạch nhịn không được cười nói: "Xem con kìa, mặt đỏ hết rồi, dì chỉ tùy tiện hỏi thôi, dì tin con là được rồi. Thật ra, con cũng nên tìm một cô bạn gái để chăm sóc con đi…"

"Có dì chăm sóc cho con là đủ rồi…!" Phương Hạo Vân nói như đúng rồi.

Có câu người nói thì vô tâm, người nghe lại có ý. Vốn dĩ những câu Phương Hạo Vân nói không hề có ý sâu xa gì, nhưng đối với dì Bạch là có vẻ khác. Vì nó khiến dì lại liên tưởng đến những ngày tháng trước đây.

"Thôi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, dì chẳng muốn chăm sóc cho con cả đời đâu…" Sắc mặt vốn đang trắng bệch của dì, đột nhiên trở nên hồng hào.

Phương Hạo Vân ngẩn người ra, nghĩ kỹ lại, liền hiểu ra chuyện gì. Lần này dì Bạch đã thật sự hiểu lầm rồi.

Phương Hạo Vân không dám giải thích thêm. Nói trắng ra thì, có một số chuyện, càng giải thích lại càng dở.

Hắn cười, nói với dì Bạch: "Dì à, giờ đã trễ rồi, con cũng nên về đi, dì hãy nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, để sức khỏe của dì hồi phục rồi, con sẽ đến thăm dì."

Dì Bạch biết Phương Hạo Vân có ý muốn lẩn tránh câu chuyện lúc nãy, bèn gật đầu, nói: "Để vài hôm nữa dì đến khám bệnh cho ba con. Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."

……

Phương Hạo Vân hiểu rằng, dì Bạch đã nói thế, chắc chắn rất có lòng tin đối với bệnh của ba. Khi đi ngang qua khu Cẩm Giang. Phương Hạo Vân cảm thấy mình cần phải báo tin này cho mọi người biết. Nên hắn quyết định về nhà một chuyến, sau đó mới trở về chung cư Kim Hoa.

Sau khi về nhà, Phương Hạo Vân phát hiện ra là ba mẹ đều không có nhà, chỉ có chiếc xe của bà chị Phương Tuyết Di đậu ngay trước cửa, xem ra chắc là về chưa được bao lâu.

"Chị à, đang ở đâu đấy ?"Đi vào phòng khách, Phương Hạo Vân không thấy bóng dáng bà chị đâu cả, ti vi trong phòng khách lại đang mở.

"Hạo Vân đó hả ?" Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang tính lên lầu tìm kiếm, đột nhiên có tiếng bà chị Phương tuyết Di vọng lên từ phía ghế sofa.

Nhìn theo hướng giọng nói, Phương Hạo Vân thấy bà chị đang quấn khăn tắm, trong lòng còn ôm một con gấu bông lớn, đang nằm trên ghế sofa, nghiêng mắt xem ti vi.

Lúc trước Phương Hạo Vân cũng từng nhìn thấy con gấu bông to này rồi, chỉ là con gấu bông này đã bị bà chị đang quấn khăn tắm làm lu mờ đi.

Bình tĩnh nào, lại lộ hàng rồi.

Phương Hạo Vân ngẩn người ra, vội vàng đi đến, khi hắn đến gần bà chị, mới thấy rõ đúng là cô đã bị hớ hênh. Lúc này Phương Tuyết Di đã ngồi dậy, tuy vẫn ôm con gấu bông to lớn trong lòng, nhưng Phương Hạo Vân vẫn nhìn thấy qua khe hở là chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác màu trắng.

Phương Hạo Vân cảm thấy như vậy thật mất đạo đức, tuy về mặt lý luận, Phương Hạo Vân và cái gia đình này không hề có quan hệ huyết thống. Nhưng do hắn đã quyết tâm hòa hợp với gia đình này, cho nên, cái sự soi mói này của hắn thật không đúng đắn. Hắn cố gắng nhìn sang chỗ khác, thế nhưng trong lòng hắn như có một giọng nói, bảo hắn cứ nhìn tiếp đi, thậm chí còn muốn nhìn vào sâu hơn nữa.

"Em nhìn gì đấy ?" Những cử động bất thường của Phương Hạo Vân rất mau chóng đã bị bà chị Phương Tuyết Di chú ý, trước tiên là cô ngẩn người ra, liền đó chợt hiểu nguyên nhân bên trong.

"Xấu xa, em đi chết đi, dám nhìn lén chị hả…!" Bỗng nhiên Phương Tuyết Di trông như một con cọp cái vậy, trên mặt như mọc nanh, tức giận đứng dậy, cầm con gấu bông trong tay đánh về phía Phương Hạo Vân.

Nhưng chính vào lúc cô tức giận như thế, đã bỏ qua một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, đó chính là trên người cô ngoài nội y ra, chỉ là một chiếc khăn tắm. Vì dùng sức quá mạnh, nên chiếc khăn tắm đã hoàn toàn bị rơi ra.

"Chị à, lần này chị đúng là bị lộ hết rồi…!" Nhìn thấy bà chị chỉ còn nội y trên người, Phương Hạo Vân vội vàng đỏ mặt quay đi.

Cho đến lúc này, Phương Tuyết Di đang tức điên người mới chợt nhận ra, vì sự sơ ý của mình, nên đã xảy ra một lần hớ hênh khác còn nghiêm trọng hơn.

Cô kêu thét lên, dùng tốc độ nhanh nhất để quấn lại chiếc khăn tắm trên người, cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng ném trả lại con gấu bông: "Chị à, hay là chị cứ tiếp tục ôm nó đi. Em có chuyện, em đi trước nha…" Vì vô tình soi mói bà chị, Phương Hạo Vân cảm thấy thật khó xử, hắn quyết định trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

"Đợi đã…!"

Phương Tuyết Di hứ một tiếng, gọi lại Phương Hạo Vân đang tính ba chân bốn cẳng chạy đi: "Chạy gì mà chạy ? Có gì lớn lao đâu chứ, lúc nhỏ chị em mình còn ngủ chung với nhau mà. Giờ em đã biết tránh né… đỏ mặt gì chứ, xem cái bộ dạng của em kìa…" Thực tế thì, tim Phương tuyết Di cũng đang nhảy loạn cả lên. Nhưng vì muốn thể hiện được sự bình tĩnh của một người chị, cô đã tự trấn tĩnh mình, rồi dùng giọng điệu trêu chọc mà dạy dỗ Phương Hạo Vân.

"Lúc nhỏ ?" Phương Hạo Vân mặt đầy mồ hôi, chị cũng biết nói là lúc nhỏ sao, lúc lớn rồi cũng giống lúc nhỏ hay sao ?

Thấy Phương Hạo Vân thẹn thùng đỏ cả mặt, Phương Tuyết Di nói: "Xấu xa, em đã nhìn thấy gì rồi ?"

"Con gấu bông…!" Phương Hạo Vân trả lời rất chắc chắn.