Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng đợi được đến ngày nhập học, hôm nay Phương Hạo Vân đến trường đại học làm thủ tục ghi danh, thế là hắn có lí do để khỏi đi làm, bắt đầu từ hôm nay, hắn hoàn toàn có thể tìm ra đủ thứ lí do hợp lí để không phải đến công ty, nghĩ đến là mừng rơn rồi.
Vì Bạch Lăng Kỳ còn ở Hàng Châu chưa kịp quay về, hơn nữa Phương Hạo Vân không có bạn bè nào khác nên hắn đành phải đi một mình đến trường đại học.
Hồi sáng khi hắn định ra khỏi nhà, hai vợ chồng Phương Tử Lân kiên quyết đích thân đưa hắn đi, nhưng Phương Hạo Vân khéo léo từ chối.
Phương Tử Lân nghĩ con trai muốn tập tính tự lập, muốn tự tay lo cho cuộc sống của mình nên cảm thấy an ủi, bèn chấp nhận yêu cầu của hắn, bỏ ý định đưa hắn đi học.
Thật ra trường đại học Hoa Hải cách khu vực nhà ở của Phương Hạo Vân không xa lắm, nếu đi xe hơi chỉ mất có bốn mươi phút là tới nơi.
Vào lúc mười giờ sáng, Phương Hạo Vân cầm giấy báo trúng tuyển, xách theo một vali lớn quần áo và vật dụng thường ngày, bước xuống xe buýt, đứng trước cổng trường đại học Hoa Hải. Trước cổng trường treo một tấm băng rôn to đùng ghi "Nhiệt liệt chào mừng các sinh viên mới của trường đại học Hoa Hải", trường đại học đông đúc sinh viên ra vào tấp nập, hôm nay các sinh viên trúng tuyển từ khắp mọi nơi đều đến nhập học, trong đó số sinh viên được bố mẹ dắt đi không phải con số ít, nhất là nữ sinh, hầu hết đều có phụ huynh tháp tùng. Nhìn thấy cảnh ấy, Phương Hạo Vân cảm thấy tức cười, mấy cậu ấm cô chiêu này, không biết đến bao giờ mới tự lập được đây? Sát thủ trong tổ chức mới mười hai mười ba tuổi đã có thể đơn độc thực hiện nhiệm vụ rồi.
Phương Hạo Vân đứng trơ ra trước cổng trường, mang tâm trạng phức tạp ngước nhìn trường đại học Hoa Hải rộng lớn đồ sộ, các bậc thang đều đẽo gọt bằng đá hoa cương bóng loáng, hắn mỉm cười hí hửng: "Trường đại học, ta đến rồi đây!"
Năm xưa, Phương Hạo Vân không vào trường đại học tiếp tục học lên cao, nói ra cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, hôm nay hắn lại có cơ hội một lần nữa tận hưởng cảm giác bước lên giảng đường là như thế nào.
……
Phương Hạo Vân phấn chấn tinh thần xách vali bước vào cổng, phía trước là bàn ghi danh do các cô sinh viên khóa trước thuộc các hệ đào tạo của trường phụ trách tiếp đón tân sinh viên.
Dõi mắt tìm kiếm một hồi, Phương Hạo Vân tìm thấy bàn ghi danh của Khoa tài chính kinh tế, hắn vội bước qua đó, đưa ra giấy báo trúng tuyển của mình, nói: "Chào các anh, em là tân sinh viên mới trúng tuyển vào trường, tên là Phương Hạo Vân, đây là giấy báo trúng tuyển của em, mong sau này được các anh chỉ dạy!" Phương Hạo Vân tỏ ra rất lễ phép.
Một sinh viên khóa trên cầm lấy giấy báo, xác nhận xong tươi cười niềm nở bắt tay với hắn: "Em là Phương Hạo Vân à, chào mừng em đến đại học Hoa Hải."
"Phương Hạo Vân?"
Đột nhiên một cô gái đang cắm cúi điền vào phiếu ghi danh kinh ngạc kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói rõ ràng mang theo vẻ gì đó sợ hãi.
Phương Hạo Vân nghe có người gọi tên hắn, cũng quay đầu nhìn sang bên, vừa đúng lúc chạm nhau với ánh mắt của cô gái, hắn lập tức nhận ra cô gái này chính là người nhờ hắn làm nhiệm vụ giải cứu con tin ở quán bar Hồng Vân hồi trước Hàn Tuyết Nhi, hình như Hàn Tuyết Nhi còn là một học sinh trung học mà, sao cô ta lại xuất hiện ở khuôn viên trường đại học Hoa Hải? Chẳng lẽ cô ta là thiên tài, thần đồng gì đó, nhảy lớp thi đậu vào trường đại học?
Lòng đầy nghi ngờ, Phương Hạo Vân chủ động mỉm cười thân thiện với Hàn Tuyết Nhi đang sợ xanh mặt, từ tốn hỏi: "Bạn quen với tớ à? Tớ thấy bạn có vẻ quen thuộc lắm với tên của tớ thì phải?"
Hàn Tuyết Nhi trơ mắt ra nhìn chăm chămPhương Hạo Vân hồi lâu, lắc đầu nguầy nguậy, lên tiếng xin lỗi: "À không, xin lỗi cậu, tớ không quen biết cậu, nhưng tên của cậu giống với một người bạn của tớ, nên vừa rồi nghe tên cậu tớ hơi ngạc nhiên… Xin lỗi, tớ không cố ý…"
Bạn ư? Phương Hạo Vân thấy tức cười, hắn và Hàn Tuyết Nhi đâu thể coi như là bạn bè được. Có thể sau khi hắn cứu ba của cô xong, trong lòng cô ít nhiều mang ơn cảm kích, nhưng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể xem như là bạn. Phương Hạo Vân còn nhớ rất rõ, hồi trước ở quán bar Hồng Vân, hắn làm khó dễ ra sao với con bé này, hình như đến lúc sau còn quyết định luôn tương lai giùm con bé, bảo lúc nào cũng có thể đi đòi lần đầu tiên của cô.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân đã hiểu ra tại sao con bé này nghe tên hắn liền sợ hãi, điều hiển nhiên là tên của hắn đã trở thành nỗi ám ảnh của cô bé này rồi.
"Không sao, chúng ta đang sống ở Trung Quốc mà, người cùng họ tên với nhau nhiều vô số, nghe nói cái tên Lý Cường, cả nước có đến mấy triệu người mang tên đó."
Phương Hạo Vân giờ thay đổi khuôn mặt làm lại cuộc đời, hắn quyết định làm người tốt, đối với thái độ ứng xử với Hàn Tuyết Nhi trước đây ít nhiều cảm thấy tội lỗi, nên giờ đây hắn cố tỏ ra thân thiện với cô bé.
"À phải, bạn cũng là sinh viên của trường đại học Hoa Hải à?" Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu mối nghi ngờ trong lòng hắn.
Trong ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi vẫn còn một chút ngờ ngợ, người trước mặt tuy lạ mà quen, cô ngây ra không nói câu nào.
Một nữ sinh xinh đẹp lớn tuổi hơn một chút đứng kế bên mỉm cười với Phương Hạo Vân, nói: "Chào em, chị là nghiên cứu sinh mới của khoa tài chính kinh tế, chị tên là Trần Thanh Thanh, đây là em họ của chị Hàn Tuyết Nhi, năm nay mới học cấp ba. Hôm nay là thứ bảy, trường của nó không cho bài tập nên chị dẫn nó đến tận hưởng không khí của trường đại học đó mà, tiện thể điền giùm chị bản sơ yếu lí lịch luôn."
Trần Thanh Thanh nói một tràng tự giới thiệu, giải thích giùm cô em Hàn Tuyết Nhi luôn, cô cảm thấy em họ hình như quen biết với Phương Hạo Vân, hơn nữa giữa hai người chắc chắn từng xảy ra chuyện gì, nếu không theo như hiểu biết của cô, Hàn Tuyết Nhi không thể có phản ứng lạ thường như thế được.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân đánh giá hắn, tên này cũng khá đẹp trai, lại nho nhã nữa, nhất là khuôn mặt thanh tú đó, lại đỏ ửng lên e thẹn nữa chứ, thú vị thật. Chỉ là đôi mắt có chút khác biệt, tinh tế sắc lẹm, nhìn có vẻ từng trải không phù hợp với tuổi tác của hắn. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người tên Phương Hạo Vân này không hề đơn giản.
Cảm nhận được Trần Thanh Thanh nhìn không chớp mắt vào mình, Phương Hạo Vân không được tự nhiên lắm, nhưng đôi mắt không hề kém cạnh nhìn đáp lại. Người đẹp, Trần Thanh Thanh xứng danh người đẹp, mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, nước da trắng trẻo, khuôn mặt dễ thương như tạo hóa cố tình điêu khắc lên, thân hình cao ốm, ngực tuy không to nhưng vυ't cao ngạo nghễ, eo thon mềm mại, bờ mông căng đầy.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại ngay cặp mông của Trần Thanh Thanh, đây chắc là người phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy.
Lúc này Hàn Tuyết Nhi cảm thấy bồi hồi sợ sệt, tên đàn ông này lại cùng họ cùng tên với kẻ ác ma kia, may mà họ không phải cùng một người, mặt mũi không giống nhau, chỉ là cô cảm thấy ánh mắt hai người lại rất giống nhau, nên vừa nãy Phương Hạo Vân nhìn vào cô, khiến cô giật mình nổi cơn ớn lạnh.
Cô mãi mãi không bao giờ quên ánh nhìn lạnh lẽo sắc nhọn đáng sợ đó.
Phương Hạo Vân biết rõ, bản thân hắn trong cách nhìn của Hàn Tuyết Nhi, chẳng khác gì một con ác ma.
Níu lấy tay Trần Thanh Thanh, Hàn Tuyết Nhi cố gắng bình tĩnh lại, ngấm ngầm liếc mắt nhìn về gã trai cũng tên là Phương Hạo Vân trước mặt, hy vọng tìm ra thân phận thật của hắn. Đọc Truyện
"Không phải là cùng một người!"
Hai người ngoài giống nhau về chiều cao và ánh mắt ra, không có đặc điểm nào khác trùng khớp, Hàn Tuyết Nhi thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi nhìn nhau đánh giá đối phương, Trần Thanh Thanh cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của Phương Hạo Vân hình như không rời khỏi cặp mông của cô, tuy Trần Thanh Thanh cũng tự tin mông của cô rất đẹp, thuộc hàng tuyển độc nhất vô nhị, nhưng điều đó không đồng nghĩa cô cho phép tên háo sắc này nhìn không chớp mắt vào đó.
"E hèm!"
Trần Thanh Thanh tằng hắng một tiếng, liếc xéo Phương Hạo Vân, không còn đếm xỉa đến gã trai này nữa, cô vỗ nhẹ vào vai Hàn Tuyết Nhi, ân cần nói: "Em không được khỏe à, chúng ta về nhà trước đi."
Nói đến đây Trần Thanh Thanh quay đầu lại dặn dò mấy nam sinh phụ trách tiếp đón: "Chị về trước, công việc hôm nay các cậu phân công làm cho xong nhé, nhớ làm một bảng thống kê chi tiết, nhất định phải tiếp đón chu đáo mỗi một tân sinh viên, đích thân đưa họ vào kí túc xá…"
"Học tỷ, xin cứ yên tâm, bọn em xin hứa hoàn thành nhiệm vụ."
Đám nam sinh nhao nhao thề thốt tỏ vẻ ân cần trước mặt người đẹp.
"Tuyết Nhi, chúng ta đi!"
Trần Thanh Thanh nắm lấy tay Hàn Tuyết Nhi, đi lướt qua Phương Hạo Vân, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ cho một mình Phương Hạo Vân nghe thấy: "Thằng ranh con, ngay cả chị mày cũng dám giở trò dê xồm hả? Sau này biết tay ta."
Phương Hạo Vân ngớ người, thế là thế nào? Cô nhìn tôi thì được, không cho phép tôi nhìn ngược lại cô, ai mà chắc cô không có nhìn vào hạ bộ của tôi…
Thật là vô lí hết chỗ nói, con gái đẹp đều thuộc họ động vật không nói lí lẽ gì cả.
"Người anh em Phương Hạo Vân, anh khâm phục chú mày đấy, ngay cả mông của Trần phó chủ tịch mà cũng dám nhìn, đúng là cao thủ nha, anh bái phục chú mày. Người anh em, sau này mấy anh đây tôn mày làm đại ca." Đợi Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi đi xa, một gã nam sinh viên học lớp trên sáng rực đôi mắt nói ra những câu tâng bốc Phương Hạo Vân, thiếu điều hắn muốn đốt nhang mua heo quay tôn hắn làm sư phụ.
Phương Hạo Vân chả hiểu gì cả, có gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là nhìn một lúc vào cặp mông thôi mà, có cần phải tỏ ra khâm phục mình dữ vậy không đây? Nếu đang đi ngoài đường, đừng nói là đưa mắt nhìn, cho dù là đưa máy chụp hình lên chụp lén vài tấm cặp mông đó thì làm gì nhau nào…
Đáng thương cho đám sinh viên mọt sách này, chắc suy nghĩ còn tinh khiết lắm đây.
Hắn không biết là bọn nam sinh viên này không một ai hiền lành như hắn nghĩ, chỉ là Trần Thanh Thanh có tiếng bà chằn, bọn họ đều bị trừng trị đến mức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
"Người anh em, cậu không biết đó thôi, Trần Thanh Thanh là phó chủ tịch thường vụ của hội sinh viên khoa tài chính kinh tế chúng ta, là người đẹp có tiếng kiêu kỳ của cả khoa, thậm chí cả trường đại học Hoa Hải này, đồng thời cô ta còn có biệt danh Nữ bạo long. À phải, quên nói cho cậu biết, cô ta còn là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật của trường đại học Hoa Hải, quyền cước kungfu không phải đùa đâu. Ngày thường nếu có ai dám nhìn cô ta quá ba giây thì tội lỗi cho kẻ đó, không gãy tay thì gãy chân… Thế mà hôm nay… hôm nay anh mày được mở rộng tầm mắt, cậu dám nhìn không chớp mắt vào cô ta hết cả phút, hơn nữa còn nhìn vào mông ấy chứ. Điều đáng nói là trước khi đi khỏi cô ta còn cười với cậu…"
Gã nam sinh viên huyên thuyên một hồi, xem bộ dạng hắn đã tôn Phương Hạo Vân làm thần tượng trong tim hắn rồi.
Phương Hạo Vân sau khi nghe xong sự tích về Trần Thanh Thanh, cuối cùng cũng hiểu ra câu nói đe dọa của cô ta trước khi bỏ đi không phải là lời nói suông, xem ra sau này phải cẩn thận hơn, đề phòng cô ta trả đũa mới được.
"Người anh em, đừng vội đắc ý sớm, học tỷ là người nhớ thù lắm đấy, hôm nay bỏ qua cho cậu không đồng nghĩa sau này không truy cứu đâu, anh nhắc nhở cho chú mày biết trước, tự mình cẩn thận hơn đi nhé."
Một gã sinh viên đeo mắt kiếng trước giờ chưa nói câu nào bỗng xen vào dặn dò Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cũng thấy bực bội, hắn đâu có gây sự với ai, hắn đã cố gắng sống cuộc sống bình dị rồi mà, bỏ cả chiếc xe hơi sang trọng ở nhà, chen chúc ngồi xe buýt đến trường ghi danh, thế mà…
"Đừng nghe hắn nói bậy, anh làm việc chung với học tỷ hơn một năm rồi, anh hiểu rõ con người học tỷ, thật ra cô ta không dữ dằn như người khác đồn đoán đâu, chỉ cần sau này cậu cẩn thận hơn đừng đυ.ng chạm cô ta, chắc không xảy ra chuyện gì đâu."
Gã nam sinh viên tôn hắn làm thần tượng nhảy vào nói tiếp, hắn cười cười vẻ bí hiểm: "Nói cho cậu nghe một tin bí mật nhé, nghe nói năm nay khoa của chúng ta tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, nữ nhiều nam ít… Hô hô, đây là cơ hội tốt cho anh em chúng ta phát huy, Hạo Vân này, cậu nhìn khá đẹp trai, sau này có cưa được mấy cô em thì nhớ giới thiệu vài cô cho anh với nhé, chú mày ăn thịt rồi cũng phải cho mấy anh nhai xương chứ lị, đúng không? Hí hí…"
Phương Hạo Vân bó tay với đám nam sinh viên này, vừa mới nghĩ chúng là bọn mọt sách suy nghĩ ngây thơ, thế mà giờ đây… Hình như hắn đã hiểu lầm tai hại, xấu hổ quá!
"Ha ha, nhất định rồi, nhất định rồi…" Phương Hạo Vân hùa theo gã nam sinh kia, ném cho hắn tia nhìn kiểu ta đây là đồng đạo.
Đàn ông nói đến đề tài phụ nữ, hiển nhiên trời sinh đã thấu hiểu lẫn nhau, thành tri âm tri kỉ có khó khăn gì đâu?
Nói cho chính xác, phải nói là hai người cùng phái nói về đề tài khác phái luôn luôn cảm thấy thú vị, phụ nữ là đề tài bất tận dành cho đàn ông tìm hiểu, ngược lại cũng thế, chỉ là phụ nữ hơi kín đáo, không trực tiếp, không ồn ào như bọn đàn ông.
Sau khi tán gẫu một hồi, số sinh viên mới đến ghi danh càng lúc càng đông, mấy gã nam sinh viên đều bận đón tiếp không còn rảnh huyên thuyên nữa, bèn nhanh chóng làm xong thủ tục cho Phương Hạo Vân, phát cho hắn một cuốn sổ tay dành cho sinh viên mới, chỉ hướng kí túc xá cho hắn tự đi kiếm. Đành vậy, hai người đẹp lớn nhỏ đi khỏi rồi, bọn họ phải bận bịu gánh luôn công việc của Trần Thanh Thanh thôi.
Theo như điểm số thi đầu vào của Phương Hạo Vân, hắn được phân vào lớp kinh tế học cấp 08, gã nam sinh viên kia nói cho hắn biết tin nội bộ, lớp của hắn có 40 người, trong đó có 28 nữ, theo như lời gã kia so sánh là thịt nhiều chó sói ít, sau này Phương Hạo Vân tha hồ mà thưởng thức.
Phương Hạo Vân lại không quan tâm lắm đến chuyện này, hắn vào đại học đâu phải để cưa gái, hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác sống một cuộc sống khác, trải nghiệm cuộc đời sinh viên mà thôi.
Còn muốn có bạn gái, chủ nhân trước kia của khuôn mặt này đã cưa giùm hắn rồi, tuy chỉ gặp Bạch Lăng Kỳ có một lần, nhưng ấn tượng của Phương Hạo Vân về cô bé này không tệ, nhất là tình cảm chân thành của cô khiến Phương Hạo Vân cảm thấy niềm hạnh phúc len lỏi trong tim, hơn nữa hắn còn một món nợ chưa đòi, đó là lần đầu tiên của một thiếu nữ.
Thế mới nói, cưa gái không nằm trong hàng ngũ những thú vui của hắn.
……
Đi xuyên qua dãy nhà phòng học, theo bảng chỉ dẫn cắm dọc đường đi, một lúc sau Phương Hạo Vân đã tìm đến khu kí túc xá dành cho sinh viên, dõi mắt quan sát một lượt, khắp nơi đều là những khu nhà mang hơi thở hiện đại được xây dựng thẳng đều tăm tắp.
Đã sớm nghe người ta kháo nhau rằng khu kí túc xá của trường đại học Hoa Hải là đứng nhất nhì trong cả nước, không những khuôn viên sống tao nhã, mà ngay cả vật dụng bài trí trong mỗi phòng đều thuộc hạng sang.
Tất nhiên, theo quy định là bốn người ở chung một phòng, bộ giáo dục đã có quy định rõ ràng về việc này, sinh viên ở kí túc xá không được vì bất cứ lí do gì hoặc hình thức nào đó hưởng quyền lợi một mình ở một phòng, bốn người một phòng đã là tối thiểu rồi.
Mang tâm trạng hồi hộp dọn vào ngôi nhà mới, Phương Hạo Vân xách vali tìm đến căn phòng 314 của hắn. Khắp cầu thang lên xuống và khu hành lang đều tấp nập sinh viên mới đang tìm phòng như hắn, ngoài ra còn nhiều phụ huynh theo con, có một số ít sinh viên còn dẫn theo đến bảy tám người nhà theo sau, Phương Hạo Vân lắc đầu chán ngán, chắc bọn nó kéo cả họ tộc bên nội bên ngoại tháp tùng đi học hay sao ấy.
Sau khi bước vào phòng, hắn phát hiện bên trong không có ai, hiển nhiên hắn là người vào phòng 314 sớm nhất.