"Nguyệt Như, xin lỗi em… !"
Phương Hạo Vân hiểu rằng câu nói này đại diện cho điều gì, nhưng không hiểu vì sao, tim hắn đột nhiên nhói đau. Hắn phát hiện ra là, hắn không được thoải mái như hắn nghĩ. Chỉ là, đường là do hắn tự chọn lấy, đã đi đến bước này rồi, hắn chẳng còn lý do gì mà quay đầu lại. Mà sự thật là, hắn cũng chẳng thể quay đầu lại được nữa.
"Bảo trọng… !"
Phương Hạo Vân trầm giọng nói.
"Đồ khốn… !"
Nguyệt Như nhẹ giọng mắng một câu, mặt đầy căm phẫn: "Anh biết không, cái mà em muốn nghe không phải là câu xin lỗi và bảo trọng…"
"Anh biết… !"
Phương Hạo Vân nói: "Anh chỉ có thể nói với em những lời này, những lời em muốn nghe, anh không thể nói được. Nguyệt Như, việc đã đến nước này, em nên hiểu rằng, chúng ta vốn không phải là người ở cùng một thế giới. Em… em cứ xem hai chúng ta là hữu duyên vô phận vậy."
"Duyên do trời định, phận vẫn do người tạo…! Em sẽ không bỏ cuộc đâu."
Nguyệt Như lau đi giọt lệ trên khóe mắt, bỗng nhiên cười lạnh lùng, nói: "Phương Hạo Vân, Anh nên nhớ rằng, anh vẫn còn nợ em một việc. Sớm muộn gì, em cũng sẽ đến tìm anh."
Nói xong câu này, cũng chẳng đợi Phương Hạo Vân nói thêm gì, Nguyệt Như đã quay lưng rời khỏi.
Phương Hạo Vân thấy rất rõ, đôi mắt của Nguyệt Như đã giàn giụa nước mắt.
"Giáo quan cũng đã rời khỏi tổ chức…!"
Đi gần đến cửa, Nguyệt Như đột nhiên quay đầu lại, nói một câu lạnh như băng với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe xong, đã lặng người đi, buồn bã thở dài, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Có phải vì việc ra đi của anh không ?"
"Anh đi mà hỏi cô ấy…!" Nguyệt Như gắt gỏng trả lời.
"Long đầu nói sao ?" Sắc mặt của Phương Hạo Vân không còn vẻ tự nhiên.
"Tốt, tốt lắm…!"
Nguyệt Như lạnh lùng nói: "Ba chỉ nói hai câu rất tốt, rồi chẳng nói thêm gì nữa."
"Hầy…!"
Phương Hạo Vân thở dài, thầm nghĩ, giáo quan làm vậy để làm gì ?
"Chúc hai người hạnh phúc…!"
Thấy Phương Hạo Vân đang trầm tư, Nguyệt Như lại nói một câu không đầu không đuôi, liền mở cửa bước ra.
"Em đã hiểu lầm rồi, anh và giáo quan không có gì cả. !"
Phương Hạo Vân nói với theo một câu, cũng chẳng biết Nguyệt Như rốt cuộc có nghe được không.
Hồi lâu sau, Phương Hạo Vân nghe được một tiếng rên khẽ, hắn biết rằng, Nguyệt Như đã gϊếŧ tên thành viên của tổ chức vừa nãy mang hộp trang điểm vào.
Cũng có thể, cho đến trước khi hắn rời khỏi bệnh viện này, sẽ còn có người mất mạng vì hắn.
……
Đúng Nguyệt Như Như đã dự đoán, ba mẹ của Phương Hạo Vân vào buổi chiều đã bao hẳn một chiếc máy bay tức tốc bay từ nước ngoài về, hai người họ vừa xuống phi trường, lập tức vượt cả đèn đỏ, chạy một mạch đến bệnh viện Tân Văn nơi Phương Hạo Vân đang nằm chữa trị.
"Bác sĩ, Hạo Vân con tôi sao rồi, nhất định phải giữ lại sinh mạng cho nó, cho dù tốn bao nhiêu tiền bạc tôi cũng chịu……"
Vừa đến bệnh viện, Trác Nhã đã vội nắm lấy cánh tay của bác sĩ mà tha thiết cầu xin. Đối với đứa con không hề có quan hệ máu mủ này, Trác Nhã trong lòng rất yêu thích. Khi còn ở nước ngoài vừa nghe tin dữ, bà đã ngất đi, trên đường về, bà cứ khóc mãi không ngừng.
"Phương Hạo Vân đã qua thời kỳ nguy hiểm, trước mắt vẫn đang trong thời kỳ hôn mê sâu, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Còn về việc đến khi nào mới tỉnh lại, tôi vẫn chưa nói trước được. Sau này có thể để lại di chứng gì không, tôi cũng không dám chắc, vẫn phải quan sát một thời gian nữa."
Bác sĩ Vương chủ trị cho Phương Hạo Vân nói sơ lược về bệnh tình của hắn.
Ngừng một lúc, bác sĩ đột nhiên nói: "Hai vị này, nói một câu không may thì , từ tình trạng ở hiện trường mà nói, Phương Hạo Vân có lẽ đã sớm mất mạng rồi, tuy hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng như vậy đã là trong cái rủi có cái may rồi."
"Ông là bác sĩ, sao lại không biết đến khi nào nó tỉnh lại chứ ?" Trác Nhã không hài lòng với cách trả lời của bác sĩ, mặt đầy kích động.
Bác sĩ Vương nhìn Phương Hạo Vân đang nằm trong phòng cách ly, nhẹ nhàng thở dài: "Bởi vì tôi là bác sĩ, nên tôi mới không dám nói bậy. Nói thật nhé, con của hai vị đúng là phước lớn mạng lớn, tôi nghĩ có thể cậu ấy sẽ không sao cả, nhưng hai vị cũng nên chuẩn bị tâm lý… còn kết luận cụ thể thì, phải chờ ba ngày sau…"
"Tử Lân, chúng ta chuyển viện đi, bệnh viện này không được… chúng ta phải giúp cho con tỉnh lại." Vẻ mặt của Trác Nhã vẫn rất là kích động.
Phương Tử Lân nắm lấy bàn tay của vợ, nhẹ giọng an ủi: "Trác Nhã, đừng quá xúc động, Hạo Vân sẽ không sao đâu, vị bác sĩ này nói đúng, con mình có thể giữ lại được tính mạng đã là trong cái rủi có cái may rồi. Tôi đã hỏi thăm qua, trình độ của bác sĩ ở bệnh viện này không tệ. Nội tạng của con đã chịu nhiều tổn thương, bây giờ không nên di chuyển, chúng ta hãy nhẫn nại mà chờ đợi … hãy tin vào bác sĩ, tin vào con trai của mình."
Phương Tử Lân tuy rất lo lắng, nhưng là một người đàn ông, thời trẻ lại từng là quân nhân, nên vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
"Uhm, con trai chúng ta nhất định sẽ không sao." Trác Nhã nói to một câu.
Phương Tử Lân nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của vợ: "Không sao, không sao, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Mình đã quên là mạng của Hạo Vân từ nhỏ đã rất cứng cỏi rồi sao, chuyện nhỏ như thế không thể quật ngã được con đâu."
"Đúng rồi, Tuyết Di đâu ? Hạo Vân xảy ra chuyện, mà sao lại không thấy bóng dáng nó đâu cả ?" Phương Tử Lân dường như nhớ ra chuyện gì đó, tức giận hỏi.
Trác Nhã trước tiên lặng đi một chút, liền đó vội vàng đi hỏi bác sĩ và y tá, quả nhiên nghe nói là con gái mình chưa từng xuất hiện ở bệnh viện.
"Đồ khốn nạn…!"
Phương Tử Lân giận dữ, nói chính xác hơn, sự kích động của ông đã tìm được chỗ mà phát tiết ra: "Gọi cho Phương Tuyết Di, hỏi nó xem lương tâm của nó có phải đã bị chó ăn mất rồi không."
Trác Nhã muốn nói đỡ vài lời cho con gái, nhưng nghĩ lại, lần này quả thật nó có chút quá đáng.
"Tử Lân, mình khoan tức giận đã, chắc là Tuyết Di công việc quá bận rộn, cho nên…"
"Im đi…!"
Phương Tử Lân giận dữ hét một tiếng, nói: "Bận công việc cái gì, tập đoàn Thịnh Hâm dù có chuyện lớn đến mấy đi nữa, có thể lớn hơn tánh mạng của Hạo Vân sao ? Lần này, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho nó."
Trác Nhã thấy chồng mình giận thật, cũng chẳng dám nói thêm lời nào, vội vàng gọi điện cho Tuyết Di.
Đúng như những gì Phương Tử Lân nói, người chị Phương Tuyết Di này, đến giờ vẫn chẳng biết gì đến chuyện xảy ra với Phương Hạo Vân.
"Đồ khốn nạn, cho mày trong vòng nửa tiếng đồng hồ phải đến bệnh viện ngay, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày." Phương Tử Lân giận dữ hét to về phía điện thoại. Trước lúc đi xa, hắn đã từng nhiều lần căn dặn Phương Tuyết Di, phải chăm sóc cho em trai thật tốt. Nhưng nay Phương Hạo Vân gặp tai nạn xe, suýt tý nữa là rời khỏi thế gian này, còn nó thì quá sung sướиɠ, lại chẳng hay chẳng biết gì cả, đúng là giao trứng cho ác mà.
"Tử Lân, mình khoan tức giận đã, tôi nghĩ chắc trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, chứ Tuyết Di không thể thế được. Tuyết Di sống gần mình bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ mình không biết sao ? Tuy chị em nó bình thường hay có mâu thuẫn với nhau, nhưng trong lòng Tuyết Di rất yêu thương đứa em này."
Trác Nhã lo lắng cho Phương Hạo Vân, những cũng lo cho đứa con gái ruột của mình. Bà không mong là vì chuyện này mà, ba con họ trở mặt với nhau.
……
Khi Phương Tuyết Di nhận được điện thoại, là lúc vừa kết thúc xong hội nghị cấp cao ở công ty, vừa thông qua một dự án lớn, vốn dĩ trong lòng cô còn đang nghĩ, đợi đến khi ba trở về, sẽ khoe khoang một chút, ai ngờ, em trai Phương Hạo Vân đã gặp tai nạn, mà còn đang nguy cấp đến tính mạng.
Thật đúng là tiếng sét đánh giữa trời xanh.
Đã trực tiếp đánh Tuyết Di rơi từ trên trời xuống đất.
"Sao có thể thế được ? Sao có thể như thế chứ ? Thật đáng chết, sao nó có thể không cẩn thận vậy chứ…" Phương Tuyết Di vừa lẩm bẩm, vừa vội vàng từ phòng làm việc của giám đốc tập đoàn Thịnh Hâm chạy ra. Đọc Truyện
Từ trong điện thoại, cô đã nghe được sự tức giận của ba, cô biết rằng, chuyện này đã làm lớn rồi, nếu giải quyết không tốt, cái chức giám đốc đại diện tập đoàn Thịnh Hâm này xem như hoàn toàn xong rồi.
Những nhân viên trong tập đoàn Thịnh Hâm nhìn thấy giám đốc xinh đẹp với danh hiệu thiết cô nương này đang gấp gáp chạy từ phòng làm việc ra, đều niềm nở tiến lên, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả đều chỉ nhận được một câu "Tránh ra".
Tâm trạng của Phương Tuyết Di đang rối bời, tuy cô không hề cảm thấy việc Phương Hạo Vân bị tai nạn xe có liên quan gì đến cô, nhưng thân là chị lớn, trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng và đau đớn. Đương nhiên, lúc này cái mà cô nghĩ đến nhiều nhất chính là làm cách nào để giải thích với ba cô chủ tịch tập đoàn Thịnh Hâm, hy vọng ông sẽ không trút giận sang cô.
Ba năm trước rời khỏi Hoa Hải đến Harvard học, với sự thông minh và chịu đựng khắc khổ hơn người thường, cô đã đạt được học vị tiến sĩ trong ngành quản lý công thương. Sau khi về nước, cô một lòng muốn tạo dựng sự nghiệp trong công ty của ba, khó khăn lắm cô mới thuyết phục được người ba cổ hủ của mình cho cô nhậm chức giám đốc đại diện của tập đoàn Trịnh Hâm. Sự thật đã chứng minh, tài hoa của cô cũng không tệ, chỉ trong vòng bốn tháng ngắn ngủi, mức kinh doanh của tập đoàn Thịnh Hâm đã tăng hơn 5% so với cùng kỳ năm ngoái, có thể nói là tuổi trẻ đắc ý, sự nghiệp đang thăng hoa. Cô thật không mong rằng vì chuyện của người khác mà hủy đi tiền đồ của mình.
"Ba, mẹ, em trai sao rồi, có nguy hiểm không ?"
Phương Tuyết Di tự lái chiếc Bentley, trên đường đi vượt cả đèn đỏ, chạy như điên cuồng vậy, vốn dĩ phải đến bốn mươi phút mới đến nơi, cô chỉ cần hai mươi phút đã đến.
"Đồ khốn nạn, mày còn biết quan tâm đến sự sống chết của em mày sao."
Phương Tử Lân chỉ vào đứa con gái mắng: "Trước khi đi, mày đã hứa với tao những gì, tại sao trong mấy ngày Hạo Vân xảy ra tại nạn, mày ngay cả một chút tin tức cũng chẳng biết, trong lòng mày còn có Hạo Vân không, còn có cái nhà này không."
"Ba, gần đây công ty mới nhận được một hợp đồng làm ăn lớn, con cứ phải ăn ngủ suốt tại công ty, nên…" Phương Tuyết Di cẩn thận giải thích cho mình.
"Im đi…!"
Nói đến việc công ty bận rộn, Phương Tử Lân càng tức giận hơn, mắng cô: "Mày bận , mày bận à… chuyện của công ty thì quan trọng à ? Từ bây giờ trở đi, tao lấy thân phận chủ tịch của tập đoàn Thịnh Hâm tuyên bố, cái chức giám đốc đại diện của mày sẽ bị bãi bỏ."
"Ba à, như vậy thật không công bằng với con… !"
Tuy đã sớm đoán được kết quả này, nhưng trong lòng Phương Tuyết Di vẫn cảm thấy không phục.Tuy cô đồng tình với cảnh ngộ của Phương Hạo Vân, nhưng theo cô nghĩ, việc nó bị tai nạn xe chẳng hề liên can gì đến cô cả. Mười tám tuổi đầu, đã là người trưởng thành rồi, nó đã có thể chịu trách nhiệm với hành vi của nó rồi. Vì cái gì mà tại sao nó không cẩn thận bị xe đυ.ng, mà bản thân cô lại phải chịu trừng phạt chứ.
"Tai nạn xe này đâu phải do con làm, là do nó không cẩn thận, sao ba cứ phải đổ hết cho con chứ ?" Phương Tuyết Di trong bụng đầy oan ức.
"Im miệng… !"
Phương Tử Lân giận dữ hét to, nói: "Cút về nhà mà tự suy nghĩ đi, từ hôm nay trở đi mọi việc trong công ty, không cần mày phải nhúng tay vào."
"Tại sao chứ, con vừa nhận được một hợp đồng lớn, cho dù có muốn đi, cũng phải để con làm cho xong cái hợp đồng này rồi mới đi." Phương Tuyết Di nói một cách không cam tâm.
"Tại sao à ?" Phương Tử Lân lạnh lùng nói: "Tại vì tao là ba của mày, là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Hâm."
Phương Tuyết Di đôi mắt đỏ hoe, vốn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Trác Nhã ngăn lại.
Trác Nhã kéo tay con gái, vội vàng nói: "Hạo Vân xảy ra chuyện, tâm trạng ba con không được tốt, con đừng chọc tức ổng nữa, con về trước đi, đợi đến tối rồi hẵng quay lại. Mấy hôm này con ráng ngoan ngoãn một chút, tâm trạng của ba con rồi cũng sẽ đỡ hơn. Đến lúc đó, mẹ sẽ khuyên ba cho."
Phương Tuyết Di là một cô gái thông minh, lúc nãy vì quá kích động, mới cãi lại lời ba, giờ nghe được lời khuyên của mẹ, lập tức hiểu ra ngay.
Bước đến trước mặt Phương Tử Lân, Phương Tuyết Di cung kính cúi người xin lỗi: "Ba, con xin lỗi, con sai rồi…!"
Phương Tử Lân hừ một tiếng, không hề để tâm đến lời xin lỗi của Phương Tuyết Di, mà còn quay đầu đi. Phương Tuyết Di uất ức đến nỗi nước mắt như muốn rơi ra. Nhưng cô không nói thêm lời nào cả, cũng quay lưng rời khỏi.
……
"Đội trưởng Trương, còn đến tập đoàn Hàn Thị làm gì. Người nhà họ Hàn đó rõ ràng là không muốn hợp tác với chúng ta, chúng ta có đi cũng chỉ là uổng công, sẽ không được tin tình báo giá trị nào đâu."
Tiểu Lý nhẹ giọng thì thầm, vẻ mặt tỏ ra có chút không giải thích được: "Hơn nữa, vụ án ở quán bar Mặt trời đỏ, trong cục, trong sở không phải đều đã kết án rồi sao ? Sao ông anh vẫn cứ cố chấp không chịu buông tay."
Trương Bưu liếc nhìn Tiểu Lý, bực bội nói: "Tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng, chuyện này do tôi quyết định, không cần biết cấp trên kết án như thế nào, tóm lại là tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Cứ cho là tôi không truy cứu hung thủ đã gϊếŧ Rắn đuôi chuông, vậy thì cũng phải làm rõ vụ Hàn Sơn bị bắt cóc chứ. Mẹ nó, từ lúc ông đây làm cảnh sát hình sự đến nay, chưa bao giờ có vụ án nào mà không phá được, tôi không nghĩ đây sẽ là ngoại lệ, đi, bây giờ đi."
"Đội trưởng Trương, anh đừng mắng nữa, em sẽ lái xe vậy."
Đừng nghĩ Tiểu Lý lúc nào cũng cứ oán trách, nhưng khi làm việc thì rất là nghiêm túc, đầu óc linh hoạt, tư duy logic, đó cũng là lý do mà Trương Bưu rất thích dẫn theo hắn khi đi phá án.
……
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị, Hàn Sơn đang nói điện thoại với con gái Hàn Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, nhớ kỹ là, chuyện lần trước không được kể với ai, nếu cảnh sát có đến tìm con nữa, thì con hãy báo cho luật sư của ba nha."
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói dễ nghe của Hàn Tuyết Nhi: "Ba ơi, ba yên tâm, cho dù ba không nhắc, bản thân con cũng tự biết nên làm thế nào. Những người đó đã dặn con rất kỹ rồi."
Những người đó mà Hàn Tuyết Nhi nhắc đến đương nhiên là chỉ cái tổ chức đã cứu ba của cô. Tuy đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, thậm chí còn gặp phải một số chuyện khó xử, nhưng cuối cùng thì ba của mình cũng đã được cứu. Đến tận bây giờ, trong lòng Hàn Tuyết Nhi vẫn rất cảm kích tay sát thủ Phương Hạo Vân. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu có cơ hội gặp mặt, cô phải mời hắn ăn một bữa cơm đàng hoàng.
"Đúng rồi ba, dạo này con cứ có cảm giác là đang bị theo dõi ?" Hàn Tuyết Nhi nhỏ giọng nói: "Hay là sau này mỗi ngày con đều về nhà được không ?"
"Không được…!"
Hàn Sơn lại nhỏ giọng nói: "Trong nhà và ở công ty lại càng không an toàn, thời gian này con cứ tạm ở trường, đợi khi ba đã làm rõ mọi chuyện, mọi nguy hiểm đã không còn, rồi con mới về nhà ở. Con cũng đừng quá lo lắng, ba đã phái vệ sĩ âm thầm bảo vệ con, sẽ không có chuyện gì đâu. À đúng rồi, mấy ngày này, con nhất định phải mang theo đi động bên mình, có chuyện gì thì gọi cho ba liền."
"Dạ, con biết rồi. Ba ơi, ba và mẹ cũng cẩn thận nha, con sẽ nhớ hai người lắm lắm."
Gác điện thoại xong, Hàn Sơn thở dài thườn thượt, nhìn bức tranh chữ to lớn đang treo ở tường đối diện – Vật Tranh Thiên Tuyển. Trong lòng có vẻ hỗn loạn, trực giác nói với hắn, nguy hiểm vẫn chưa hết. Tuy bản thân hắn đã thoát khỏi họa bắt cóc, nhưng những tay xã hội đen phía sau vẫn còn đó. Hắn và cô con gái có cùng một cảm giác, luôn có người theo dõi hắn và người nhà của hắn. Tuy là sau sự việc bị bắt cóc lần trước, hắn đã nhờ vài người bạn tìm được mấy tên bảo vệ xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thế nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không an toàn.
Chỉ là hắn vẫn không xác định được, rốt cuộc là ai đã ngứa mắt với hắn, muốn chơi hắn cho đến chết.
Nói đến kẻ thù này, Hàn Sơn đã suy đi nghĩ lại vẫn không ra. Trong việc làm ăn cũng có đắc tội với không ít người, nhưng hắn cảm thấy những người làm ăn mà hắn quen biết, không thể là những người tàn nhẫn như vậy.
"Tổng giám đốc Hàn, đội trưởng Trương của đội cảnh sát hình sự muốn gặp ngài…!" Chính vào lúc Hàn Sơn đang buồn lo, thì có điện thoại của phòng bảo vệ vang lên.
Hàn Sơn do dự một hồi, điềm nhiên căn dặn nói: "Để cho hắn lên, nhớ, chỉ để một mình hắn lên thôi."
Rất mau chóng, với sự dẫn dắt của đội trưởng đội bảo vệ Long Thiên Trạch, Trương Bưu đã đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc Hàn Sơn.
Tên Long Thiên Trạch này là một bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, từ sau vụ bắt cóc lần trước, hắn đã nhờ mấy chiến hữu cũ, hiện đang làm ở một quân khu nào đó giới thiệu cho. Nghe nói đã từng nhiều lần được phái đi làm những nhiệm vụ đặc thù, là một chiến sĩ giỏi, võ nghệ cũng rất khá.
Sau khi Hàn Sơn suy nghĩ, đã nhận hắn làm đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Hàn Thị.
"Thiên Trạch, cậu ra ngoài trước đi…!"
Căn dặn một câu nhạt nhẽo với Long Thiên Trạch, ánh mắt Hàn Sơn trĩu xuống, nhìn Trương Bưu, thản nhiên nói: "Mời ngồi…!"
Ngừng một hồi, hắn lại nói tiếp: "Đội trưởng Trương, nếu anh đến để hỏi về chuyện bắt cóc, vậy thì đây là lần cuối tôi nói với anh, tôi không biết gì cả. Suốt trong quá trình bị bắt cóc, tôi luôn trong tình trạng hôn mê, nên tôi không thể cung cấp cho anh bất cứ đầu mối nào, nếu sau này tôi có nhớ ra được gì, tôi sẽ gọi điện báo cho anh."
"Tổng giám đốc Hàn, tôi biết là ông rất thất vọng đối với cảnh sát chúng tôi, nhưng có vài vấn đề tôi vẫn phải hỏi ông, theo như chúng tôi được biết, con gái ông vào trước ngày ông được cứu không có đến trường, xin hỏi ông giải thích thế nào? Còn nữa, chúng tôi đã vô tình tìm được DNA của ông tại quán bar Mặt trời đỏ, tôi muốn biết là, có phải ông đã bị bắt cóc đến quán bar Mặt trời đỏ không ? cuối cùng là ai đã cứu ông ?"
Trương Bưu không hề hiểu thái độ của Hàn Sơn, sự thật thì, Hàn Sơn là người bị hại, quả thật có lý do để mà tức giận như vậy. Nói nghiêm túc hơn thì, vụ án Hàn Sơn bị bắt cóc, thân là cảnh sát hình sự, nên Trương Bưu cảm thấy mình quá thất trách.
"Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì."
Hàn Sơn cười lạnh lùng, nói: "Đội trưởng Trương, tôi cảm thấy nếu anh cứ phí thời gian ở đây mà dày vò một kẻ bị hại như tôi, chi bằng bỏ thêm chút tâm tư, để bắt tên chủ mưu giấu mặt phía sau. Như vậy, anh mới không có lỗi với cái quốc huy trên đầu anh."
"Đủ rồi, tôi rất bận, nếu không còn việc gì quan trọng, tôi mong anh có thể nhanh chóng rời khỏi, đừng cản trở công việc của tôi…!" Hàn Sơn đã ra lệnh tiễn khách.
"Tổng giám đốc Hàn, ông nên hợp tác với chúng tôi."
Trương Bưu nhìn Hàn Sơn đầy ẩn ý, trầm giọng nói: "Tôi nghĩ ông cũng đã biết, con gái ông đang bị theo dõi. Nói chính xác hơn thì, ông và gia đình ông đều đang bị theo dõi. Chuyện lần trước vẫn chưa kết thúc, nếu ông không muốn xảy ra chuyện nữa, tôi mong rằng ông sẽ cố gắng hợp tác với chúng tôi."
Hàn Sơn nghe xong, lập tức căng thẳng: "Cảnh sát các người để làm gì hả, tại sao con gái tôi bị người ta theo dõi, các người lại chẳng có hành động gì."
"Đừng lo …!"
Trương Bưu giải thích: "Tôi đã liên hệ với tổng đội võ cảnh ở thành phố Hoa Hải, chung quanh con gái ông và người nhà ông, đều có những đặc cảnh mặc thường phục âm thầm bảo vệ. Xin ông hãy tin tôi, lần này, tôi sẽ không để ông phải thất vọng. Tổng giám đốc Hàn, xin hãy nói cho tôi, hôm đó ở quán bar Mặt Trời Đỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
"Quán bar Mặt trời đỏ ?"
Hàn Sơn lẩm bẩm một câu, trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh tượng máu me mà lúc hắn nửa tỉnh nửa mê đã nhìn thấy, thật đáng sợ, đôi nam nữ đó đúng là không phải con người, họ chính là tử thần, là ác ma…
"Tổng giám đốc Hàn, ông nhất định đã biết chuyện gì, đúng không ?" Trương Bưu từ đôi lông mày nhíu lại của Hàn Sơn đã nhìn ra có chút khác thường, vội vàng truy hỏi.
"Xin lỗi, quả thật tôi không biết gì cả, tôi còn một cuộc họp quan trọng, thất lễ…!" Hàn Sơn biết, có những chuyện vĩnh viễn không thể nói ra được.
"Tổng giám đốc Hàn, ông…" Trương Bưu nóng lòng, nhưng người ta đã không hợp tác, hắn cũng chẳng biết làm sao hơn.
"Đội trưởng Trương, tôi hy vọng anh có thể bảo vệ được gia đình tôi, nhanh chóng tìm được chủ mưu phía sau, khi anh phá được án, tôi nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh." Nói xong câu này, hắn đã vội vàng đứng dậy đi khỏi.
"Vụ án này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ phá được…!" Trương Bưu hướng về phía sau lưng Hàn Sơn hét lớn.
………..
Hai ngày sau, một Phương Hạo Vân cứ hôn mê suốt cuối cùng cũng đã tỉnh lại, Trác Nhã và Phương Tử Lân vội vàng thông báo cho bác sĩ. Kết quả kiểm tra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bệnh viện, Phương Họa Vân đã hoàn toàn hồi phục, chỉ là cơ thể có chút suy nhược.
Nhưng có để lại di chứng hay không, vẫn phải chờ kiểm tra và hội chẩn.
"Hạo Vân, con tỉnh rồi à, cuối cùng con cũng đã tỉnh, thật tốt quá…!"
Trác Nhã vui mừng ôm lấy đôi tay của Hạo Vân, mặt đầy xúc động, vui đến chảy cả nước mắt.