Không biết từ khi nào, rất nhiều thực tập sinh đã đứng lên, nắm tay nhau lắc lư theo nhịp điệu. Mọi ánh nhìn, mọi ánh đèn trong khán phòng đều đổ dồn về phía cô.
Một cảm giác đặc biệt dần nảy mầm trong lòng cô, như một hạt giống bén rễ sâu vào đất.
Cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, nụ cười kiên định, giọng hát vang vọng khắp đại sảnh.
So I’m going back, to the place it began, under the tree, at the top of the hill…
…
Run run run away, meet me in our hiding place…
Khi âm nhạc lắng xuống, Trì Mộng mở mắt, đặt micro xuống, cúi người thật sâu.
“Cảm ơn mọi người.”
Tiếng vỗ tay bùng nổ khắp khán phòng.
Trên bàn giám khảo, những người ban đầu chỉ tò mò giờ đã nở nụ cười, ánh mắt nghiêm túc hơn, mang theo sự công nhận.
“Wow~ Ngoài sức tưởng tượng.” Tạ Đồng là người đầu tiên nhấc micro lên, phấn khích nói: “Giọng em rất hay, cả bài hát được thể hiện vô cùng trọn vẹn. Có phải vì nhận ra thế mạnh của bản thân nên em mới chọn vị trí vocal không?”
Không, thực ra trong ba yếu tố: thanh nhạc, vũ đạo, rap, cô cảm thấy thứ duy nhất mình có thể làm được là hát.
Trì Mộng đáp: “Em chưa từng học vũ đạo hay rap, nhưng…”
“Em đã học thanh nhạc?” Đằng Giai hứng thú hỏi.
“Em từng học nhạc trên lớp.” Trì Mộng thành thật trả lời: “Mỗi năm đều có tiết học.”
“Phụt—”
Các thực tập sinh bật cười trêu chọc.
“Bọn tôi đều qua đào tạo chuyên nghiệp rồi đấy!”
“Đúng thế, mỗi năm đều học nhạc, từ lớp một tiểu học cho đến hết cấp ba.”
Giọng của Tống Giai Kỳ lạnh nhạt: “Còn rất bài bản nữa.”
“Đúng vậy, rất bài bản!” Tô Mộng Dao vô thức tiếp lời, nhưng ngay lập tức lại cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo quét qua. Trong lòng cô thầm gào lên: Sao thế hả? Tôi không được phép nói à? Người này bị làm sao vậy!
Trên sân khấu, các giám khảo rõ ràng rất hứng thú với Trì Mộng, đặc biệt là hai giám khảo chuyên về thanh nhạc.
Đằng Giai lật đi lật lại hồ sơ mỏng dính của cô, lại hỏi: “Thật sự chưa từng học qua?”
Nếu không tính mấy tiết học nhạc trên lớp…
Trì Mộng: “Chưa từng ạ.”
“Không được nói dối đâu nhé.”
“Em luôn trung thực, tuân thủ nghiêm túc quy tắc học sinh trung học.” Trì Mộng lập tức đáp.
“Vậy quy tắc số sáu trong nội quy học sinh là gì?” Đằng Giai truy hỏi ngay lập tức.
Trì Mộng trả lời trong một giây: “Thành thật, giữ chữ tín, có trách nhiệm!”
“Tốt, tôi tin em!” Đằng Giai bất ngờ đứng bật dậy.
Mọi người: “…”
“Các thầy cô đang làm bài kiểm tra sao? Tôi chịu hết nổi rồi!” Tạ Đồng cạn lời kêu lên.
Những giám khảo khác cũng lắc đầu: “Hai người đang làm cái gì thế hả!”
“Được rồi, kết thúc trò này đi, quay lại đúng hướng nào!” Tạ Đồng giơ tay ra hiệu tạm dừng, nghiêm túc nói: “Cắt!”
Lúc này, Hứa Sênh Lăng thay thế Loan Tú đặt câu hỏi. Cô ta có tính cách dịu dàng hơn, giọng nói cũng rất ôn hòa: “Tại sao em lại chọn bài hát này?”
Nhắc đến chuyện này, Trì Mộng có chút lúng túng. Trước đó, danh sách bài hát cô nộp đã bị chương trình từ chối. Ca khúc này là do giáo viên âm nhạc giúp cô chọn. Đây là bài hát duy nhất trong danh sách bổ sung của cô không bị loại bỏ!
Có lẽ nhân viên hậu trường đã nói gì đó với ban giám khảo, vài giám khảo lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Tạ Đồng giật giật khóe môi, giơ tay che miệng, một lúc sau mới hắng giọng, cố kiềm chế cảm xúc: “‘Ái bính tài hội doanh’?”
Mọi người: “???”
Đó chẳng phải là bài hát chủ đề của công ty chúng ta sao?!
Trì Mộng thầm bổ sung trong lòng: Kiếp trước của tôi thì đúng vậy.
“Ừm, vì trước đây em nghe khá nhiều.” Trì Mộng nói: “Bình thường em ít nghe nhạc, nên ở đây em muốn cảm ơn thầy Lý – giáo viên âm nhạc cấp ba của em đã giúp em chọn bài này. Em thực sự rất thích nó.”
Mọi người nghĩ đến câu đùa “mỗi năm đều học nhạc” khi nãy, không hẹn mà cùng bật cười.
Tạ Đồng hỏi: “Vậy, em ít nghe nhạc, chưa từng tiếp xúc với vũ đạo hay rap, vậy tại sao lại muốn tham gia chương trình này?”
Cuối cùng cũng hỏi đến câu quan trọng rồi!
Trì Mộng lập tức trả lời: “Vì em muốn thử một cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây. Em thích những điều thú vị, thích thử thách. Việc trở thành thực tập sinh là một trải nghiệm đầy thách thức đối với một cuộc sống vốn dĩ quá đỗi bình lặng của em, nên em quyết định đến đây.”
Đây chính là suy nghĩ thật lòng của cô. Khi nói ra, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đằng Giai gật đầu: “Giọng em rất đặc biệt, hy vọng sau này sẽ thấy được sự nỗ lực thực sự của em.”
Cô ta đặt micro xuống, nhìn sang Tạ Đồng.
Tạ Đồng bắt chước động tác nghiêng đầu cười của Trì Mộng khi nãy, hỏi: “Em tự xếp mình vào cấp độ nào?”
Trì Mộng hạ tay, chỉ vào miếng dán trên áo.
“Ồ, vậy tôi còn một câu hỏi nữa.” Tạ Đồng cúi đầu liếc nhìn chữ cái do ban giám khảo đã quyết định trên giấy, nhướn mày hỏi: “Trì Mộng, giữa việc thi đại học và đứng trên sân khấu hát, cái nào dễ hơn?”
Lần này, Trì Mộng không trả lời bằng hai chữ “Cũng tạm.”
Cô thật lòng nói: “Thi đại học.”
Khoảnh khắc đó, không biết có bao nhiêu thực tập sinh trẻ tuổi bàng hoàng trợn tròn mắt. Chỉ có Tạ Đồng bật cười ha ha, đứng lên, lớn tiếng tuyên bố kết quả xếp hạng của Trì Mộng.
“Em cười lên rất đẹp. Hy vọng sau này sẽ thường xuyên thấy nụ cười của em, cũng mong được chứng kiến sự tiến bộ của em. Thực tập sinh cá nhân Trì Mộng, cấp độ đánh giá của sân khấu đầu tiên: B!”
Lớp B!
Đôi mắt trong veo của Trì Mộng tròn xoe, lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu đúng kiểu nữ sinh trung học mà 019 luôn miệng nhắc đến. Trong đầu cô như có những chùm pháo hoa bùng nổ, tiếng bùm bùm không ngừng vang lên, hòa cùng tiếng hò hét phấn khích của 019.
Cảm giác này chẳng khác gì đang đứng trên sân khấu debut vậy!
Ban đầu, sự kinh ngạc của các thực tập sinh trước kết quả xếp hạng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là những tràng cười vui vẻ trước màn ăn mừng độc nhất vô nhị của 019.