Càng nhìn càng thấy đẹp.
Trì Mộng bắt chéo chân, chống cằm nhìn cô, trong lòng lặng lẽ nghĩ.
019 càu nhàu lầm bầm.
"Hửm? Nói gì đấy?"
019 lí nhí nói nhỏ: [Ký chủ gọi nữ phụ thân mật quá đi! Dám gọi thế trước mặt cô ấy không?!]
"Sao lại không dám?" Trì Mộng bình thản nói: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi cô ấy là "nữ phụ" à?"
[Tôi không có vấn đề gì cả.]
Tôi có vấn đề đó!!!
019 nhỏ giọng lầm bầm trong hệ thống.
Ở lối đi trong góc, nhân viên chương trình cúi người chạy vội đến, đưa micro cho thực tập sinh của Nhân Tinh. Vì sợ ảnh hưởng đến quá trình ghi hình, gương mặt nhân viên có chút sốt ruột.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Trầm Châu vội vàng nhận lấy micro, nhẹ giọng cảm ơn.
Tống Giai Kỳ lúc này mới hoàn hồn, trong ánh nhìn có chút lúng túng của Trầm Châu, cô ấy nhận lấy micro, tiện tay đặt ra sau lưng, cứ như thể làm vậy là coi như đã đeo xong.
Lúc này, Trì Mộng mới nhận ra từ đầu đến giờ Tống Giai Kỳ chưa từng đeo micro.
Bảo sao ban nãy cô ấy dám lớn tiếng chửi thề như thế!
“Tôi giúp cậu.” Cô cầm lấy chiếc micro cài áo màu đen, nói với Tống Giai Kỳ.
“Không.”
Tống Giai Kỳ dứt khoát từ chối, chẳng hề nể tình.
Trì Mộng ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô ấy có ác cảm với micro?
Tống Giai Kỳ liếc cô một cái, nhíu mày: “Đừng có suy diễn lung tung.”
“Tôi có sao?” Trì Mộng chớp mắt vô tội.
Cô giơ micro lên.
Ngay lúc đó, Tô Mộng Dao ở sau lưng cô tò mò thò đầu ra, trên mặt là biểu cảm “đang làm gì thế, cho tôi tham gia với”.
Trong nháy mắt, Tống Giai Kỳ chẳng còn muốn nói thêm một chữ nào.
Cô ấy nắm lấy cổ tay Trì Mộng, ấn thẳng xuống eo mình, đồng thời ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Trì Mộng lúc này mới nhận ra sự địch ý rõ ràng của Tống Giai Kỳ với Tô Mộng Dao.
Không dấu vết.
Không báo trước.
Nhưng rõ ràng là tồn tại.
Nhưng hai người họ rõ ràng chưa từng gặp nhau trước đây.
Chẳng lẽ đây là tương tác mặc định giữa nữ chính và nữ phụ trong tiểu thuyết?
Không có nhiều kinh nghiệm đọc web novel hay xem phim truyền hình, Trì Mộng chỉ có thể đoán bừa như vậy.
Cô vẫn còn bị Tống Giai Kỳ ghì tay xuống, bèn cố tình giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng cào cào sau lưng cô ấy, còn bản thân thì quay sang cười với Tô Mộng Dao: “Hình như không còn ai nữa rồi.”
Tô Mộng Dao cũng nhìn quanh một vòng, gật đầu đồng tình.
Trong đại sảnh lúc này đã chật kín người. Từ hai phút trước, không có thêm thực tập sinh mới xuất hiện nữa.
Các thực tập sinh ngồi gần nhau bắt đầu trò chuyện rôm rả, bầu không khí căng thẳng dần dần tan biến.
Rất nhiều cô gái đã rủ nhau lát nữa kết bạn WeChat, không khí dần trở nên vui vẻ hơn.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả đại sảnh bất ngờ tối sầm lại.
Có một số thực tập sinh nhát gan khẽ thốt lên kinh ngạc.
"Cạch!"
Từ trần nhà, một tia sáng mạnh mẽ chiếu thẳng xuống.
Ánh đèn tập trung vào vị trí cao nhất trong số 126 chiếc ghế.
Vô số ánh mắt ngước lên theo.
Cô gái ngồi ở vị trí được chọn giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô ta có thể nhìn thấy vô số ánh mắt đầy ngưỡng mộ và khát khao.
Khoảnh khắc đó, một loại khát vọng mãnh liệt bỗng nảy mầm trong lòng cô ta, khát vọng được ngồi mãi ở vị trí này.
Nhưng rất nhanh, luồng sáng ấy như một ngôi sao băng vụt qua, chuyển hướng về nơi khác, bắt đầu quét quanh 126 chiếc ghế.
Những gương mặt trẻ trung, những đôi mắt sáng rực, từng người từng người đều chăm chú dõi theo ánh đèn, tựa như những con thiêu thân đuổi theo ánh lửa.
"Cạch!"
Ánh sáng đột ngột tắt đi, nhanh đến mức khiến người ta chưa kịp phản ứng.
Có người thốt lên tiếc nuối.
Khoảnh khắc tiếp theo…
"Cạch!"
Đèn sân khấu sáng lên.
Ở ngay giữa sân khấu lộng lẫy, đối diện với 126 thực tập sinh.
Đứng đó là một người phụ nữ xinh đẹp, thanh nhã, dung mạo tinh tế hoàn mỹ.
Chiếc đầm đỏ mềm mại như rượu vang đang chảy, từng cử động đều tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Cô ta khẽ mỉm cười với các thực tập sinh, khí chất tao nhã tựa như một bức tranh nghệ thuật.
“Wow!”
“Là Tạ Đồng!”
“Tạ Đồng!!”
“Trời ơi, tôi cực kỳ thích phim cô ấy đóng! Không ngờ cô ấy lại là MC của ‘Tinh Khải Trình’! Vui quá đi mất!”
Cả hội trường bùng nổ.
Rất nhiều thực tập sinh không kiềm chế được đứng dậy vỗ tay.
"Chào buổi chiều, 126 thực tập sinh thân mến."
"Tôi là Tạ Đồng, diễn viên chuyên nghiệp."
"Hôm nay rất vinh hạnh khi được đứng đây với vai trò MC của chương trình. Thay mặt toàn bộ ekip, tôi xin gửi lời chào đến tất cả các khán giả và thực tập sinh có mặt tại đây. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau trong một khoảng thời gian rất dài."
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng mà mê hoặc.
Có thực tập sinh không kìm được mà nắm chặt tay người bên cạnh, gương mặt tràn đầy phấn khích.
Nhưng đúng lúc sự hào hứng vừa dâng lên. Trên sân khấu, nụ cười của Tạ Đồng khẽ nhếch lên.
Giọng nói dịu dàng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Cô ta nâng giọng, chậm rãi nói: “Vậy thì! Chào mừng tất cả các bạn đến với chương trình sống còn hàng đầu, nơi thực lực quyết định tất cả ’Tinh Khải Trình’!”
“126 thực tập sinh, 9 người debut. Ai sẽ là thực tập sinh được yêu thích nhất trong lòng bạn? Hãy cùng chờ đón!”
Ống kính được kéo sát lại, Tạ Đồng mỉm cười.
“Bây giờ, hãy chào đón những vị huấn luyện viên của chúng ta! Từ giờ trở đi, họ sẽ đồng hành và hướng dẫn các bạn, cho đến khi 9 thực tập sinh xuất sắc nhất ra mắt!”
Cô ta xoay người lại.
“Soạt soạt soạt——”
Hàng loạt ánh đèn sân khấu đổ xuống.
Ngay phía sau cô ta, một người phụ nữ đội mũ không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Phía sau cô ta, các vũ công đứng theo hình tam giác, tay đặt lên vai người phía trước, tựa như mũi tên sắc bén sẵn sàng lao ra.
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu theo nhịp nhạc.