Ta Ở Trong Văn Tuyển Tú Xưng Vương

Chương 18

Trì Mộng không kìm được mà tiếp tục lắc tay với cô ta: “Không sao đâu, tôi chắc chắn còn dở hơn cậu!”

“Hả?” Tô Mộng Dao nghiêng đầu, cái chỏm tóc buộc trên đầu cũng nghiêng theo: “Không thể nào, chắc chắn tôi mới là người dở nhất!”

“Không, là tôi!”

“Là tôi! Là tôi mới đúng!”

Hai người cứ thế nhường nhịn nhau, “vừa gặp đã thân” mà trò chuyện rôm rả.

Ở bên cạnh, Tống Giai Kỳ vẫn nhíu mày, chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.

Tại sao nữ chính lại xuất hiện ở đây?

Theo lẽ thường, giờ này cô ta đáng lẽ vẫn đang vô danh ở trường, mãi đến hai năm sau mới được một người quản lý đầy tiềm năng phát hiện và chính thức bước vào giới diễn xuất cơ mà?

Một khi đã nổi tiếng, chẳng có gì là bí mật cả. Nữ chính học tiểu học ở đâu, dân mạng còn biết được, làm sao có thể không đào ra chuyện cô ta từng tham gia show sống còn?

Chẳng lẽ, vì cô ttham gia chương trình này, nên toàn bộ cốt truyện trong sách đã thay đổi?

Không thể nào!

Tống Giai Kỳ lập tức bác bỏ giả thuyết này, tự giễu cười nhạt.

Cô ấy có tư cách đó sao?

Cô ấy có tư cách khiến thế giới này dâng nữ chính đến trước mặt cô ấy sao? Hay là bởi vì trong nguyên tác, nhất định phải có một nhân vật bị nữ chính giẫm lên để đi lên, cho dù cô ấy không muốn cũng không được?

“Khụ.”

Trầm Châu, đội trưởng nhóm thực tập sinh của Nhân Tinh Giải Trí, vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Tống Giai Kỳ, lấy tay che micro, khẽ nhắc nhở: “Giai Kỳ, đừng nhíu mày.”

Tống Giai Kỳ hoàn hồn, xoa trán.

“Xin lỗi, làm ảnh hưởng đến mọi người rồi.”

Cô ấy nói, rồi nhìn sang hai cô gái bên cạnh vẫn đang trò chuyện rôm rả, chân mày vừa giãn ra lại khẽ nhíu lại.

“Tôi sang 104 ngồi.”

Chỗ 104 ở ngay mép ngoài.

Bối cảnh của Nhân Tinh Giải Trí quyết định các thực tập sinh của họ sẽ luôn là tâm điểm chú ý. Không muốn ngồi cùng những người khác cũng là một lý do.

Cô ấy đã sớm chuẩn bị tâm lý "nằm yên mặc số phận", cô ấy có thể tự mình chấp nhận điều đó, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến người khác.

“Không sao đâu, cứ ngồi đây đi. Hơn nữa…”

Trầm Châu hắng giọng, hạ giọng nói nhỏ: “Ngoài cậu ra, chẳng ai muốn ngồi vào chỗ của cậu cả.”

Cô ta nhìn về phía người đang ngồi cạnh Tống Giai Kỳ, người vừa nãy còn đang vui vẻ nói chuyện với thực tập sinh mới đến, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tống Giai Kỳ nhướng mày.

“Giờ thì lại có thêm một người nữa.”

Trầm Châu khẽ giọng nói: “Thực tập sinh năm nay mạnh thật, còn thực tập sinh của Tinh Hỏa chưa tới, mà tôi đã cảm nhận được áp lực rồi.”

“Cậu cũng rất mạnh.” Tống Giai Kỳ an ủi cô ta: “Đừng tính tôi vào làm gì, cậu cũng biết tôi thế nào rồi mà.”

Nói xong, cô ấy mím môi, tâm trạng có chút vi diệu.

Không chỉ hiểu rõ chính mình, cô ấy còn hiểu rất rõ nữ chính. Ít ra cô ấy cũng từng học qua một số kỹ năng, nhưng nữ chính thì hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Hơn nữa, cô ấy từng nghe lời đồn, Tô Mộng Dao hát mà đúng tông thì đúng là kỳ tích.

Nhưng, Tống Giai Kỳ lạnh lùng cười nhạt trong lòng.

Dù có thế nào đi chăng nữa, cô ta vẫn là nữ chính, trung tâm của thế giới.

Dù chẳng biết gì, chẳng làm gì, thế giới này cũng sẽ có cách đưa cô ta lên sân khấu rực rỡ nhất.

Bây giờ Tô Mộng Dao đã xuất hiện trong ‘Tinh Khải Trình’, chẳng cần nghĩ cũng biết, người debut ở vị trí số một chắc chắn sẽ là nữ chính đại nhân sáng chói kia. Không những thế, còn đảm bảo C vị debut! Một câu chuyện nghịch tập kinh điển chẳng phải sắp diễn ra rồi sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ấy vô thức lướt qua Trì Mộng, người chỉ để lại cho cô ấy một cái gáy, trong lòng không khỏi chế giễu.

Không phải ai cũng có người dìu dắt, dẫn đường cho nữ chính, nhưng chắc chắn sẽ luôn có người trở thành bậc thang giúp cô ta bước lên cao.

Nhìn những gương mặt tràn đầy mong đợi và hưng phấn trước mắt, cô ấy như nhìn thấy chính mình của ngày xưa, từng tràn đầy tự tin và hoài bão.

Cô ấy hít sâu một hơi, cố tỏ ra nhẹ nhàng nói với Trầm Châu: “Tôi cũng chỉ có gương mặt này là tạm được.”

Nghe vậy, Trầm Châu im lặng một lúc, sau đó thành thật đáp: “Có gương mặt là đủ rồi.”

[Tống Giai Kỳ ngoài khuôn mặt ra, chẳng có gì đáng giá!]

Một giọng nói sắc nhọn từ sâu trong ký ức vang lên, chấn động màng nhĩ cô.

Tim cô đập dồn dập, trước mắt tối sầm, cổ họng dâng lên một cơn buồn nôn. Cô cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu, cúi đầu tựa vào ghế.

Là chuyện gì đây?

Ở giữa vùng giao tranh lạnh nóng xen kẽ, Trì Mộng có chút mơ hồ.

Cô hỏi 019: [Hai người này có mâu thuẫn gì sao? Họ từng quen biết nhau à?]

019, vừa mới bò lên từ trạng thái hỗn loạn, nước mắt ròng ròng:

[019 không biết! 019 đã gửi yêu cầu kiểm tra cốt truyện đến hệ thống chính, cần xác nhận xem cốt truyện mà ký chủ đang trải qua có bị lệch hướng không! Theo kinh nghiệm của các tiền bối, ký chủ dưới quyền hệ thống của nhân vật quần chúng sẽ không gặp nữ chính và nữ phụ sớm thế này, lại còn có nhiều tương tác như vậy!]

Trì Mộng trầm mặc một lúc, bỏ qua vấn đề ai dưới quyền ai, rồi hỏi tiếp: “Tôi luôn thấy kỳ lạ. Đây rõ ràng là một thế giới chân thực, tại sao lại có khái niệm nữ chính, nữ phụ?”

[Bởi vì thế giới này vốn là một quyển tiểu thuyết.] 019 giải thích: [Hào quang nữ chính và cốt truyện của cô ấy đương nhiên sẽ nhiều hơn người khác.]

Trì Mộng nhếch môi.

“Đó chỉ là góc nhìn từ phía độc giả thôi. Vậy thế nào mới được định nghĩa là nữ chính? So với nữ chính, ai thành công hơn, tỷ phú giàu nhất thế giới? Một chính khách thao túng cục diện toàn cầu? Một nhà khoa học lỗi lạc sáng tạo ra cả một kỷ nguyên mới? Vậy còn những người qua đường như tôi thì sao? Không có nữ chính, chẳng lẽ chúng tôi không sống nổi à?”