Jungkook vội chạy ra phía hồ nước. Không phải là Ami đấy chứ?
Phía hồ nước, chỉ có thằng nhỏ to xác Yugyeom đang ở đấy. Mặt nước khẽ còn xao động. Có người vừa nhảy xuống thật ư? Thấy cậu, thằng nhóc ấp a ấp úng:
- Jungkook hyung, em...
Cố trấn an thằng nhỏ, Kookie mới hỏi thì nó phì ra cười:
- ... vừa mới ném cục đá xuống nước.
Jungkook nổi đóa lên, định cho thằng nhóc lắm trò kia "xuống chân mà dẫm". Nó định để cậu mách với mấy người kia "uýnh" cho nó vài phát à? (AD: Còn tưởng suýt có cảnh "an hùn kiú mĩ nhan"). Mà đợi đã, vậy còn Ami đâu?
Cô ấy đi tìm cậu mà?
Câu trả lời đó chính là: Ahihi bị lừa hết rồi. Ami không đi tìm Jungkook mà đi tìm đám học sinh của mình...
Thực ra vừa nãy Yugyeom đi tìm Ami là để xin lỗi vụ bữa hôm qua...
Ami đang cầm điện thoại đi đằng trước, nó lẽo đẽo đi đằng sau. Đến chỗ hồ nước thì mới dám gọi:
- Chị Ami ơi...
- Gì? - Cô quay lại - Nói nhanh lên tôi không có nhiều thời gian cho cậu đâu.
- Chị cho em xin lỗi vụ hôm qua nhé.
- Nếu cậu tìm tôi chỉ để nói việc này thì được rồi, mọi chuyện cũng đã qua, coi như tôi không tính toán với cậu.
Nói rồi cô đi thẳng. Thằng nhóc được tha thứ thì vui như trên mây, tiện tay bê luôn cục đá ném xuống hồ và mọi chuyện sau đó thì ai cũng biết.
Phía cổng công viên...
Một đám nhóc con trung học người Đức đang đứng đấy. Chúng nó cũng học cô giáo để bỏ nhà đi nhưng không phải đi bụi mà là... đi chơi. Đám nhóc ấy vốn là được cha mẹ gửi sang đây du học từ 3 năm trước, học tại Krystal Secondary School. Chúng học lại lớp 7A-1, từng là lớp quậy phá nhất trường. Trước khi về Hàn, Ami có dạy âm nhạc tại trường này 3 tháng cũng từng chủ nhiệm lớp của đứa này. Học giỏi nhất, quậy nhất cái gì cũng nhất, cả tốt lẫn xấu. (AD: Nhưng cuôí cùng đã bị cô thu phục.). Tụi nó quý cô giáo Ami nhất, cô trong mắt tụi nó là toàn thiện nhất, đẹp không gì bằng.
Nhưng còn Jungkook lại nghĩ rằng Ami kì cục thật đấy. Lúc đánh người ta xong còn tặng quà.
-
Sao mấy đứa tại đến được đây? Nơi này hình như rất xa với trường của mấy đứa...
- Tụi con được đi trải nghiệm thức tế ở một cửa tiệm làm đồ trang sức ở gần đây đấy ạ.
À thì ra là vậy đấy, thời gian cô về nước mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
- Cô ơi, cô có người yêu chưa ạ? * Chúng nó bỗng lễ phép hỏi. Toàn thiện thì toàn thiện thật đấy nhưng co giáo của chúng nó toàn thiện quá đâm ra không tìm được người phù hợp nên đâm ra tiếng
F.A.
(AD: F.A thường đi kèm với chữ "nhục" giống như thịt chó đi kèm với mắm tôm!)
- Cô... - Ami chưa kịp trả lời thì từ xa có một người khác chạy lại.
Hú hồn, thì ra là Jungkook. Cậu chạy lại, thở hồng hộc. Tay trái vẫn ôm hộp quà, tay phải nắm tay cô mà không để ý tụi nhóc kia:
- Này sao cô lại tặng quà cho tôi thế?
Cô chưa kịp trả lời thì bọn tiểu quỷ kia do không hiểu tiếng Hàn nên đã mắt chữ A mồm chữ O, tay che lấy miệng. Dù không hiểu gì nhưng chắc chúng nó cũng dịch ra mấy kiểu tào lao đại loại như: "Sao em không đợi anh đi cùng với? Hay là lại giận anh rồi?"
- Oh my God! The Miss Ami"s boyfriend! *
chúng nó đồng thanh.
Thì ra trái tim của cô giáo đã có chủ rồi đấy. Trời ơi, người này da trắng, đẹp trai cao to hợp đôi với cô giáo ghê. Chẳng giống cái thầy Kenit cũ ở trường ngày xưa cứ bám riết lấy cô giáo để rồi tỏ tình và... nhục mặt. Cũng công nhận cô giáo của tụi nó có mắt nhìn thật. Nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy...
HỢP. Chậc chậc. Nhưng sao càng nhìn càng quen thế nhỉ?
( AD: Nhưng các em đâu biết anh ý cũng là học trò giống các em thôi.)
- Này, mấy đứa nhóc này là ai đấy? - Jungkook hỏi không khỏi ngạc nhiên.
Trời ơi BTS. Đấy chính là Jeon Jungkook - cái người mà tụi nó ngày nhớ đêm mong ước ao được gặp. Công nhận số cô giáo tụi nó hên thật đấy!
Chúng nó (trừ mấy đứa con trai) ngơ ngác nhìn như đây là mơ. Một hai đứa còn nhéo má mình. Không phải là "sốc thính" cấp độ 4 đấy chứ?
- Hello. Hello. - Jungkook hua hua tay trước mặt chúng nó chào hỏi. - What"s matter with you? - Nói nửa đoạn, anh trai của nước Đại Hàn dân quốc chuyển sang luôn ver "nội ngữ" - Này, các em không sao chứ?
Sau màn chào hỏi vô đối thì cuối cùng mọi người cũng đã làm quen được với nhau. Tất cả đang chơi ở mấy cái xích đu ở bãi cỏ. Đang chơi với bọn nhóc và Jungkook, Ami bỗng nhận được cuộc gọi từ mẹ cô.
- Ami à, mẹ lo xong chuyện ông bố của con rồi đấy.
- Con cảm ơn mẹ.
- Nhưng mà... - Bà bỗng ngập ngừng.
Hiểu ý của mẹ, Ami đáp lời luôn:
- Được, 5 ngày nữa. Đợi thu xếp xong, con sẽ xin nghỉ một ngày để mẹ lôi đi xem mắt.
Đạt được mục đích, bà Yin tắt luôn máy. Thế mới biết bà đã mang có cháu tới nhường nào. Nhưng còn Jungkook, cậu bỗng cảm thấy có chút khó chịu. Xem mắt. 5 ngày nữa. Không phải chứ?
Còn về Ami, cô cũng chẳng cần xem mặt mũi, tên họ của người ta là gì. Đến đấy rồi từ trối thẳng thừng cũng chưa muộn. Xem vào, phí thời gian.