Phượng Minh Triều

Chương 2

Hắn ta đã từng nói: “Ta mãi mãi xem lang quân là chủ.”

Hắn ta chính là người như vậy, nói chuyện với nàng cũng sợ nói lớn tiếng, nhưng lại lén lút hỗ trợ Thiếu Đế, phớt lờ giáo huấn của Tạ gia không nhúng tay vào tranh đấu, âm thầm dàn dựng vụ đầu độc giữa cung đình gây chấn động cả triều đình.

Hắn ta đã dạy cho hoàng đế trẻ tuổi đang mất quyền lực giả vờ bị ngộ độc, rồi đổ tội mưu hại vua lên người thái hậu Dữu thị đã quản triều chính nhiều năm.

Khi Dữu thái hậu bị lật đổ thì ngoại thích do Dữu thị và Hà thị dẫn đầu đã hoành hành ở Kim Lăng nhiều năm, bị Sở Thanh Diên liên minh với vài thế gia lớn tiêu diệt gần như toàn bộ.

Sở Thanh Diên lập tức trở thành công thần, nhưng tham vọng không chỉ vậy.

Hắn ta lại nhắm đến Tạ thị ở Trần quận, để kiểm soát Tạ thị, hắn ta không do dự mà tiết lộ danh tính nữ nhi của nàng - Tạ Lan An cho trưởng lão Tạ gia.

Khi Tạ Lan An phát hiện mọi chuyện thì các trưởng lão trong tộc và cha con Tam thúc đã dẫn theo người, hùng hổ chặn cổng.

Ngày hôm đó trời lạnh và mưa thu rét buốt.

“Tạ Lan An, ngươi là nữ tử, lại giả trang thành chính trưởng tử làm hại gia phong Tạ gia ta, ngươi và mẫu thân ngươi tạo ra họa loạn gia tộc, đảo ngược âm dương, không ra nữ, không ra phụ! Không xứng tiếp tục làm người trong Tạ gia!”

Giữa những tiếng chất vấn phẫn nộ, Sở Thanh Diên cầm một chiếc ô giấy dầu, đứng riêng biệt giữa đám đông.

Hắn ta mang theo sự dịu dàng, phong nhã mà nàng đã dạy cho hắn, với đôi mắt ấm áp nói: “Nữ lang, đừng trách ta, Thanh Diên chỉ mong giúp nàng gỡ bỏ gánh nặng trên vai, từ nay nàng có thể kết hôn sinh con như những nữ nhân bình thường. Nàng có thể ở bên ta, sống cuộc sống bình thường.”

Tạ Lan An hai mươi năm tuổi trong bốn bề bị bao vây, ngẩng cao khuôn mặt nhợt nhạt vì mưa.

Nàng chăm chú nhìn đôi mắt đầy dằn vặt song lại cố tỏ ra ân cần của Sở Thanh Diên.

Thì ra, trong mắt hắn ta, nàng luôn “không bình thường”.

Nàng trách mình mù quáng, bị sói con mà mình đã ngu ngốc tự tay dạy dỗ bẻ gãy cánh, xé nát da mặt, lại còn mơ ước xây dựng một cái l*иg trên người nàng.

Nhiều năm sau khi chết, nàng chỉ hận, nhát dao chọc vào thân thể nghiệt chướng đó không đủ sâu.

“Lang chủ?”

Sầm Sơn không biết chủ nhân đang suy nghĩ điều gì, không khỏi nhẹ gọi một tiếng.

Tạ Lan An hồi phục tinh thần, nắm chặt quạt ngọc trong tay.

“Thứ này ngọt ngào nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.”

Nàng đứng dậy, tay áo phất phới, hoa văn sóng biển trên chiếc áo lụa tơ tằm trời đất của nàng bắt đầu di chuyển, không còn vẻ lười biếng như trước, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.

“Ta đi thăm mẫu thân.”

·

Nguyễn thị sống tại Tây viện trong Tương Nguyên Thủy Tạ, ngôi nhà xây dựng trên hồ nước được dẫn dòng, mặc dù có hàng trăm cây trúc xanh, vẫn không tránh khỏi sự ẩm ướt, tĩnh lặng.

Nơi này không thích hợp để ở lâu, nhưng Nguyễn thị vẫn kiên quyết thích thú, không chịu chuyển đi.

Những nha hoàn trong viện chủ mẫu đang quét hoa rụng, thấy Tạ Lan An đến liền cúi đầu xuống.

Nguyễn Bích La vừa mới tụng xong một cuốn kinh Phật, thấy Tạ Lan An đến vào giờ không sớm cũng không muộn, cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nữ nhân mặc áo lụa trắng, tóc búi thành kiểu đồng tâm không có chiếc trâm nào. Bà chỉ nhìn Tạ Lan An một cái, vòng hạt phật ngọc quanh cổ tay gầy gò, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì?”

Bà không gọi nha hoàn đem trà, đương nhiên không có ai vượt quyền đến phục vụ. Bà không chỉ chỗ ngồi, Tạ Lan An cũng không thể ngồi.

Nữ tỳ bên cạnh Nguyễn thị, Minh Hoa thấy cảnh mẫu tử hai người lại lạnh nhạt như vậy, âm thầm lo lắng bên cạnh.

Minh Hoa là nha hoàn bồi giá từ nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị đến theo, cũng là người duy nhất trong phủ biết bí mật của chủ mẫu và tiểu lang quân.

Ngày trước, nương tử và chủ quân có tình cảm rất sâu đậm, nhưng trời ghen với tài năng, chủ quân tài giỏi nhất Kim Lăng không may qua đời khi nương tử đang mang thai.

Nương tử vốn hạnh phúc không lo lắng, như bị lấy đi trái tim, nếu không vì trong bụng còn một đứa trẻ, có lẽ cũng không thể đứng dậy nổi.

Vì sự ám ảnh với phu quân quá cố, nương tử sau khi sinh ra một nữ nhi, đã mua chuộc bà đỡ, giả vờ sinh ra “con trai” của Tạ đại lang quân.

Chỉ để cho đứa trẻ này thừa kế tài năng của phu quân đã mất, lớn lên sẽ tiếp quản vị trí gia chủ đáng ra thuộc về phu quân đã khuất của bà.