Edited by Bà Còm
Tạ Hộ thỉnh an Lão thái quân, được hỏi vài câu về tình hình của Tạ gia, lại hỏi thêm vài câu về Tạ Lão phu nhân Hình thị. Lão thái quân là tỷ tỷ ruột thịt của Hình thị, nhìn có vẻ ôn hòa hơn Hình thị, giọng điệu nói chuyện cũng chậm rãi, bộ dáng rất là hòa thuận.
Ngồi bên người Lão thái quân là Trưởng Tôn thị, Vạn thị, Thất lão gia phu nhân Trương thị và Cửu lão gia phu nhân Đới thị. Vạn thị gặp ai cũng cười tủm tỉm, nhìn ra được có quan hệ rất tốt với mọi người trong phủ. Tạ Hộ vừa đến gần thì Vạn thị liền tiến lên đón chào, nhìn Thẩm Hấp trêu ghẹo: “Ta lại không ngờ Đại công tử của chúng ta cũng biết "thương hương tiếc ngọc", đưa tức phụ lại đây thỉnh an mà ánh mắt trông ngóng, chẳng lẽ các thẩm thẩm sẽ nuốt sống nàng hay sao?”
Thẩm Hấp mũi mắt xem tâm, toát ra một cổ quý khí khó có thể miêu tả. Hôm nay chàng mặc một thân trường bào lụa màu thủy lam với hoa văn tròn, tuấn nhã đoan chính, quân tử như ngọc. Thẩm Hấp nghe Vạn thị nói xong, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, thần thái nội liễm, tuấn mỹ bất phàm, chúng nữ quyến trong phòng nhìn thấy đều có cảm giác nhộn nhạo. Thanh âm Thẩm Hấp vẫn trầm thấp không hề gợn sóng như cũ: “Tam thẩm nương nói đùa.”
Vạn thị "phong tình vạn chủng" liếc Thẩm Hấp một cái, sau đó ôm cánh tay Tạ Hộ đưa nàng đến bên người Lão thái quân. Thẩm Hấp tự động ngồi ở ngoại thất uống trà, bộ dáng "chờ các ngươi nói xong ta còn muốn lãnh người mang về". Thấy Thẩm Hấp như vậy khiến Trưởng Tôn thị và Vạn thị trao đổi ánh mắt.
“Từ nay về sau ngươi chính là tức phụ của Thẩm gia. Thẩm gia lấy ‘Hiếu’ trị gia, làm hậu bối chỉ cần thông hiểu đạo hiếu tuần hoàn cũng là đủ rồi. Đại công tử là đích trưởng tử, ngươi là đích trưởng tức, lúc mẫu thân các ngươi còn đây, đại phòng đều do mẫu thân các ngươi tự mình quản lý. Sau khi nàng qua đời ba năm thì tất cả sự vụ của đại phòng đều giao cho Nhị thẩm của các ngươi quản lý thay. Hiện giờ ngươi đã vào cửa, theo đạo lý là phải trả về trong tay của ngươi. Tuy nhiên, trương mục của Quốc Công gia và Đại công tử đã tách riêng ra sau khi mẫu thân các ngươi qua đời -- trương mục của Quốc Công gia thuộc về chủ viện do ta quản lý, sau này vẫn do ta thay Quốc Công gia nắm giữ. Ngươi trở về thương lượng với Đại công tử một chút, kêu hắn đem trương mục của Thương Lan Uyển giao cho ngươi quản lý là được. Những chỗ khác vẫn phải phiền toái Nhị thẩm của các ngươi tiếp tục trông coi.”
Lão thái quân uống một ngụm trà sâm. Trong phòng mùi đàn hương tỏa ra nhàn nhạt, tất cả gia cụ cũng thập phần cổ xưa, ngay giữa phòng có một bình phong rất lớn bằng thủy tinh, không những không hề che lấp ánh sáng ngược lại khiến gia phòng thêm sáng sủa. Trong phòng bày biện rất nhiều đồ nửa cũ nửa mới, chắc là đồ do Lão Quốc Công lưu lại, tuy không thấy quá cổ xưa nhưng vẫn có một phong thái "thời gian lắng đọng".
“Tức nhi lĩnh mệnh, sẽ không phụ Lão thái quân phó thác.” Lão thái quân nói xong liền thấy Trưởng Tôn thị đứng lên kính cẩn hành lễ trả lời. Trong suốt quá trình chưa từng liếc mắt một cái về phía Tạ Hộ.
Đôi tay Tạ Hộ giao điệp trước bụng, cẩn thủ lễ nghi uốn gối với Lão thái quân và Nhị phu nhân đáp lời: “Như thế xin làm phiền Nhị thẩm nương lo liệu.”
Ngày hôm qua Lão thái quân đã phái Tang ma ma hỏi dò nàng về việc quản gia trong phủ. Dựa theo quy củ của một gia đình bình thường, người chủ trì nội trợ phải là đích mẫu đại phòng, nếu đích mẫu không còn nữa thì sẽ giao cho đại phòng đích tức phụ. Tuy cũng có trường hợp đích mẫu thứ phòng chủ trì, bất quá đó đều vì đại phòng không có người nào thích hợp hoặc là không có đường nào khác -- tiền nhân không có biện pháp quản gia còn hậu nhân không gánh vác nổi một gia tộc. Thực hiển nhiên, tình huống của Quốc Công phủ không phải không có hậu nhân, tuy rằng lão gia nhị phòng và tam phòng đều ở triều làm quan, nhưng ai có thể vượt qua Quốc Công Thẩm Diệp chứ?
Hôm qua Lão thái quân phái Tang ma ma đi thông báo nàng một tiếng, ý tứ chính là muốn nàng đừng động tâm tư cướp đoạt quyền quản gia của Quốc Công phủ. Hôm nay Lão thái quân xổ ra một tràng cũng khiến Tạ Hộ thầm cười lạnh -- rõ ràng bọn họ không có cách gì nhúng tay vào Thương Lan Uyển vì đã tách ra khỏi chủ viện; nói cách khác, nàng nhập môn khi trương mục của Thương Lan Uyển và Quốc Công phủ đã tách ra, bọn họ chắc hẳn muốn dùng quyền quản sự của Thương Lan Uyển dụ hoặc nàng tranh đoạt với Đại công tử.
Nếu nàng quả thực có dã tâm như vậy thì sẽ khiến phu quân nảy sinh khúc mắc với nàng, bọn họ cứ thế mà "tọa sơn xem hổ đấu". Hành vi như vậy thật sự không khác biệt gì với ý định muốn chia rẽ phu thê, bởi vậy có thể thấy được cuộc sống của phu quân ở Quốc Công phủ xác thật không phải thật tốt. Tạ Hộ thầm phỏng đoán Lão thái quân nhất định không biết phu quân là Hoàng tử của Thiên Hòa Đế, nhưng khẳng định đã biết phu quân không phải là nhi tử của Thẩm Diệp. Từ thái độ của Lão thái quân đối với phu quân đã có thể thấy được không giống thái độ của một tổ mẫu đối đãi với đích trưởng tôn -- ngôn ngữ hoàn toàn xa cách, xưng hô phu quân là Đại công tử, ngay cả tên cũng không muốn kêu.
Lão thái quân an bài xong chuyện này, các nữ quyến trong phòng cũng bắt đầu tán chuyện. Tạ Hộ ngồi ở một bên đạm nhiên uống trà.
“Không sợ chư vị tỷ tỷ chê cười, hôm qua Nhị lão gia đến phòng muội, vuốt bụng muội nói thai này nhất định là nam hài nhi. Nếu là nam hài nhi, Lão thái quân nhớ thưởng cho tỳ thϊếp nha.”
Người đang lên tiếng là một nữ tử mỹ mạo, diễm lệ như hoa mẫu đơn, khóe miệng có một nốt ruồi son nho nhỏ, trên người mặc áo ngoài vạt chéo bằng lụa tơ tằm với hoa văn cát tường, không thắt đai lưng, bụng tròn trịa. Hôm qua Tạ Hộ đã gặp nàng ta, đây là Bình di nương do Nhị lão gia mới vừa nạp vào, năm nay mới mười sáu tuổi, Nhị lão gia rất yêu thích nàng ta, suốt cả một tháng đều ở trong phòng nàng ta. Bụng nàng ta cũng biết tranh đua, tháng thứ hai liền thành công mang thai, Nhị lão gia càng trân quý nàng ta như châu như bảo. Có thể đoán được nếu thai này thật sự là nam hài nhi, tuy phải gởi nuôi dưới danh nghĩa đích mẫu nhưng tương lai nàng ta vẫn sẽ có chỗ dựa, ở Thẩm gia không còn phải lo. Chỉ cần thêm mấy năm nữa thì nàng ta cũng có thể được như Liên di nương và Lan di nương, giúp đỡ Nhị phu nhân quản gia.
Lão thái quân đối đãi với tức phụ đều ôn hòa như nhau, bà ta cũng thích tức phụ tính tình hoạt bát một chút, nếu cứ như Tạ Hộ ngồi im một chỗ không buồn lên tiếng thì Lão thái quân cũng không muốn để ý tới. Nghe Bình di nương nói xong, Lão thái quân tức giận chọc chọc cái trán của nàng ta mắng yêu: “Ngươi nha! Chờ ngươi sinh xong rồi hãy nói. Quy củ trong phủ chúng ta ngươi cũng biết, từ trước đến nay đều là như vậy, ta còn có thể bạc đãi ngươi hay sao?”
Thẩm phủ đã định ra quy củ, mặc kệ là phu nhân chính phòng hay trắc thất di nương, chỉ cần sinh nam hài nhi thì Lão thái quân sẽ rút ra một vạn lượng từ tư khố thưởng ngay tại chỗ. Bình di nương đại khái đang muốn nhắc tới chuyện này.
Tạ Hộ vừa uống trà vừa quan sát thần sắc của mọi người trong phòng. Trưởng Tôn phu nhân ít khi nói cười, bộ dáng thoạt nhìn rất giống tư thái của Hình thị -- không thèm quản thúc bất cứ chuyện gì. Vạn thị thì trên mặt luôn nở nụ cười, chỉ là ánh mắt dừng trên bụng Bình di nương khó tránh khỏi mang theo chút khinh miệt. Trương thị và Đới thị căn bản không hề liếc mắt về phía Bình di nương một cái, hai người ghé vào nhau trò chuyện về đề tài xiêm y trang sức.
Lão thái quân đột nhiên chuyển hướng câu chuyện về phía Tạ Hộ: “Đồng tỷ nhi cũng phải chăm chỉ một chút. đại phòng thật sự quá đơn chiếc, ta đang ngóng trông các ngươi mang đến cho ta tin tức tốt.”
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn ánh mắt chợt lóe lên của Lão thái quân, nhất thời không thể minh bạch bà nói ‘chăm chỉ’ là có ý gì, sau đó thấy Vạn thị và Trương thị dùng khăn che miệng đang cười, Tạ Hộ mới quẫn bách đỏ mặt, đứng lên phúc thân với Lão thái quân, nhỏ giọng ngập ngừng thưa: “Vâng.”
Vạn thị thấy nàng xấu hổ lập tức chọc ghẹo: “Ai nha, tân tức phụ mới vào cửa có mấy ngày mà Lão thái quân đã nhắc nhở chuyện này. Nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng kia đi, phu thê đều là thiếu niên thì sao có thể không chăm chỉ chứ? Lão thái quân cứ yên tâm đi.”
Vạn thị tuy nói thay cho Tạ Hộ, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh phải bật cười. Lão thái quân cũng không nhịn cười được, chỉ vào Vạn thị giả vờ tức giận: “Đúng là ngươi có năng lực, vừa mở miệng liền thấy đáng ghét rồi, còn dám nói ta. Ta bảo ngươi này, hiện tại có nói bậy bạ gì thì cũng cho qua, chờ lát nữa đám ca nhi tỷ nhi tới đây ngươi làm ơn ngậm miệng cho ta. Nếu không cẩn thận dạy hư những bảo bối của ta, xem ta có xé rách miệng của ngươi hay không!”
Toàn bộ đại sảnh đều vang lên tiếng cười, Vạn thị dĩ nhiên là người cười to nhất, vui vẻ đi đến trước mặt Tạ Hộ cầm lấy tay nàng thân thiết nói: “Chất tức nhi đừng để trong bụng, Tam thẩm nương của ngươi chỉ có cái miệng như vậy thôi chứ không có ý xấu đâu. Ta nhìn đôi mắt có quầng đen của ngươi nên muốn thay ngươi nói một câu, xin Lão thái quân hãy nhắc nhở Đại công tử phải biết tiết chế, không thôi sẽ vùi dập mỹ nhân như hoa như ngọc của chúng ta.”
Loại lời nói cợt nhả giữa các phụ nhân thường thường mỗi tân nương tử đều sẽ gặp phải. Lúc trước Tạ Hộ ở Tạ gia cũng từng nghe các đường tỷ đã xuất giá kể lại, bất quá không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày bị giễu cợt như vậy.
Các phu nhân trong đại sảnh đều cười ngả nghiêng, Lão thái quân cũng đang cười, chỉ có Trưởng Tôn thị như đang suy tư gì đó liếc mắt nhìn Tạ Hộ một cái rồi thu hồi ánh mắt ngay, bưng lên chén trà nhấp một ngụm.
Đang đùa vui thì bà tử canh giữ bên ngoài tiến vào truyền lời: “Tứ cô nương và Lục cô nương tới thỉnh an Lão thái quân, trong tay còn xách theo đồ, nói là Tứ cô nương tự tay làm bánh xốp. Vừa vặn ở cửa gặp Nhị công tử và Tam công tử, bốn người liền cùng nhau tới, đã qua cửa thuỳ hoa sắp vào tới nơi rồi ạ.”
Tứ cô nương Thẩm Vân, Lục cô nương Thẩm Tố, Nhị công tử hình như tên Thẩm Thái, Tam công tử tên Thẩm Ngọc. Nhị công tử và Tứ cô nương đều là hài nhi ruột thịt của Trưởng Tôn thị, Thẩm Tố là nữ nhi của Lan di nương, Thẩm Ngọc là đích trưởng tử do thê tử nguyên phối của Tam lão gia sở sinh, Vạn thị là kế thê của Tam lão gia, cũng chính là kế mẫu của hắn.
Xem ra Lão thái quân đều thật yêu thích mấy hài nhi này, nghe nói Tứ cô nương làm bánh xốp lập tức mỉm cười nói với mọi người: “Vân tỷ nhi rốt cuộc đã trưởng thành, lại còn làm bánh xốp nữa chứ. Chờ lát nữa mọi người phải nếm thử, không cho phép chê không ngon.”
Trưởng Tôn thị cũng cười theo: “Lão thái quân đừng khen nàng ta khiến nha đầu kia càn rỡ. Cứ ỷ vào Lão thái quân sủng nàng.”
Lão thái quân cười đến đôi mắt híp lại thành một đường: “Là tôn nữ nhi ruột thịt của ta, không sủng nàng thì sủng ai chứ!”
Tạ Hộ cảm thấy lời này của Lão thái quân có ý ám chỉ, giương mắt nhìn nhìn, nghĩ thầm Lão thái thái này quả thực đã biết phu quân không phải hài tử của Quốc Công, cho nên mới tùy tiện khinh mạn như vậy.
Hiện giờ phu quân đã đậu Trạng Nguyên mà Lão thái quân còn coi thường như vậy, có thể suy ra lúc trước phu quân ở trong phủ sống không tốt đến độ nào.
Tạ Hộ chỉ cần tưởng tượng có người dám khinh mạn chủ tử của nàng, trong lòng lập tức không thoải mái. Một người tôn quý như thế, sau này được "tiền hô hậu ủng" đăng cơ vạn tuế, vậy mà khi còn nhỏ phải gánh chịu nỗi hϊếp đáp của phụ nhân khuê phòng, quả thực là đầu đuôi lẫn lộn, khó trách cuối cùng Thẩm gia sẽ bị diệt môn!
Đang nói chuyện thì một tràng cười như tiếng chuông bạc đưa vào trong viện. Tứ cô nương Thẩm Vân và Tạ Hộ bằng tuổi nhau, năm nay mười lăm, cũng không biết đã đính hôn hay chưa, gương mặt cũng coi như đoan chính, không quá khó coi, bất quá lại không đẹp bằng Thẩm Tố mười ba tuổi. Nàng ta đứng bên cạnh Thẩm Tố trắng nõn nhu mỹ thì trông như Thẩm Tố là đích nữ còn nàng ta lại giống một tỳ nữ.
Thẩm Thái và Thẩm Ngọc đều đã mười tám, hai người cùng tuổi hiện giờ đang theo học tại thư viện Đông Lâm, mỗi ngày đều đi về chứ không nội trú. Bởi vậy, hai người trước khi đi thư viện đều đến thỉnh an Lão thái quân rồi mới rời phủ.
Thẩm Ngọc mày rậm mắt to, người cũng như tên, mặt như quan ngọc, tính tình tuấn lãng. Thẩm Thái thì giống Trưởng Tôn phu nhân hơn, đôi mắt hẹp dài, làn da ngăm đen, đã vậy hắn còn thích mặc y phục bằng lụa màu sắc tươi rói, càng dễ làm người ta nhìn ra hắn không trắng. Coi bộ hài tử Trưởng Tôn phu nhân sinh hạ đều không quá đẹp, chỉ có Thẩm Tinh đã xuất giá là người dễ nhìn nhất trong số ba huynh muội ruột thịt.