Sau Khi Ly Hôn Tôi Mang Thai

Chương 11: Sinh bệnh (3)

Còn chưa nói hết câu, hốc mắt Sở Huân đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Sở Huân là bạn thân nhất của Lâm Đáng Yêu ở nhà trẻ. Tiểu Đậu Đinh thường xuyên nhắc đến cậu nhóc này trước mặt Lâm Tri Hạ. Vì lớn hơn Đáng Yêu hai tuổi, Sở Huân luôn tự xem mình là "ca ca" của bé, lúc nào cũng cố gắng tỏ ra trưởng thành và bảo vệ bạn nhỏ của mình.

Lâm Tri Hạ vẫn còn nhớ, có lần Đáng Yêu khoe với anh rằng: "Tiểu Huân hôm nay đánh bại được tên tiểu bá vương hay bắt nạt con đó nha!" Rồi lại có lần, bé kể Sở Huân bị cắt vào tay khi chơi cắt giấy, máu chảy ra nhưng vẫn không khóc, cực kỳ dũng cảm!

Bây giờ, tiểu ca ca ấy lại đứng trước mặt anh, nước mắt giàn giụa, đầy áy náy.

Lâm Tri Hạ cúi người, nhẹ nhàng giúp cậu bé lau nước mắt, giọng dịu dàng:

"Không sao đâu, không phải lỗi của con, chú không trách con."

Sở Huân khụt khịt mũi, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Vậy... vậy sau này con còn có thể chơi với Đáng Yêu nữa không ạ?"

"Đương nhiên là được rồi." Lâm Tri Hạ mỉm cười, xoa đầu cậu bé, "Chú bây giờ phải đưa Đáng Yêu đến bệnh viện. Đợi em ấy khỏi bệnh là có thể về chơi với con ngay."

Sở Huân ngừng nức nở, cố gắng gật đầu thật mạnh:

"Vâng!"

----

Lâm Tri Hạ lái xe đưa con đến bệnh viện. Suốt dọc đường, Đáng Yêu cứ ho liên tục, ho đến mức khiến tim anh cũng thắt lại. Xuống xe, anh vội vàng bế con vào trong, chạy nhanh đi đăng ký, xét nghiệm và khám bệnh, gấp gáp đến mức như sắp bay lên.

Trong lúc khám bệnh, bác sĩ Trình Hiên thỉnh thoảng liếc nhìn anh vài lần, nhưng Lâm Tri Hạ chỉ chú tâm vào Tiểu Đậu Đinh, không hề nhận ra sự khác thường đó.

“Viêm phổi, cần nhập viện.”

Lâm Tri Hạ sững sờ, “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Đừng quá lo lắng,” Trình Hiên đẩy gọng kính, giọng điềm tĩnh, “Trẻ con ở giai đoạn này sức đề kháng yếu, rất dễ bị viêm phổi. Cứ uống thuốc, truyền dịch đúng cách, không có gì nghiêm trọng.”

Lâm Tri Hạ nghe vậy mới hơi thả lỏng, nhận lấy hồ sơ bệnh án để đi làm thủ tục nhập viện. Nhưng đúng lúc anh xoay người rời đi, Trình Hiên lại gọi giật lại.

“Lâm Tri Hạ?”

Lâm Tri Hạ dừng bước, quay đầu nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

Trình Hiên mỉm cười, “Không có gì.”

Sau khi Lâm Tri Hạ rời khỏi, Trình Hiên lập tức gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia bắt máy rất lâu sau đó, giọng nói truyền đến vô cùng lạnh lùng:

“Alo? Chuyện gì?”

Trình Hiên đã quá quen với thái độ này của đối phương, hoàn toàn không để bụng. Anh ta khẽ cười, rồi dùng một giọng điệu mà anh ta chắc chắn sẽ khiến người kia bực bội, chậm rãi nói:

“Cậu đoán xem, tôi vừa gặp ai?”

“Cúp máy.”

“Ấy ấy, đừng cúp vội,” Trình Hiên vội vàng nói, “Tôi vừa gặp Lâm Tri Hạ.”

Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại, không cúp máy nữa. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Nói tiếp.”

Trình Hiên cười càng đắc ý, trong mắt lóe lên vẻ tinh quái, chậm rãi nói từng chữ:

“Lạc Khâm, cậu có biết không? Cậu có khả năng… có một đứa con trai bị thất lạc bên ngoài đấy.”