Có Thể Tha Cho Nữ Chính Gốc Một Con Đường Sống Không?

Chương 3

Trong điện đèn hồn của kiếm phái Thục Sơn, một tiểu đồng đang quét dọn, sau khi lau xong sàn nhà thì tiếp tục lau bàn, chợt nghe thấy tiếng nổ của tia lửa, tiểu đồng không khỏi ngẩn người.

Tiểu đồng lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy cảnh tượng thì lập tức sợ đến mức đờ người.

Trên đài sen đồng, chiếc đèn hồn được khắc hoa văn tiên thảo bằng chỉ vàng bắt đầu nứt ra từ tâm đèn, dầu đèn trong chiếc chén ngọc bích kết thành lưu ly đỏ như máu.

Hiện tại, chưởng môn Tạ Phù Tô của kiếm phái Thục Sơn chỉ có bốn đệ tử thân truyền, trong đó có một người từng được chiều chuộng và nổi bật là Kim Tiên Dao, đèn hồn của nàng, đã tắt.

“Không xong rồi! Không xong rồi!”

“Chuyện lớn không ổn rồi!”

Tiểu đồng ôm đèn hồn, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, vội vã chạy ra khỏi đại điện.

Các đệ tử bên ngoài thấy bộ dạng của nó, có chút không hài lòng định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vật trong tay nó, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Đây là đèn hồn của ai? Chuyện gì vậy!”

Khi đèn hồn được mang ra ngoài thì không còn bảng tên hay ghi chú gì nữa, trừ khi nhìn kỹ những chữ khắc và hoa văn trên lòng hoa sen, nếu không thì không thể nhận ra chủ nhân là ai.

Tuy nhiên, có thể phân biệt được giới tính của chủ nhân qua tư thế của hoa sen.

Tiểu đồng mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển nói: “Xong rồi, xong rồi, là đệ tử của chưởng môn, đèn hồn của đệ tử thân truyền của chưởng môn đã tắt rồi!”

Người kia nghe vậy bèn vội vàng đoạt lấy đèn hồn, không kịp xem kỹ đã ôm chạy thẳng đến cung Ngọc Tiêu nơi chưởng môn đang cư trú.

Trùng hợp thay, trong cung Ngọc Tiêu, Tạ Phù Tô vừa mới bàn xong chính sự với hai đệ tử khác, và lúc này đang nói về Tiên Dao và Bạch Tuyết Tích.

“Tiểu sư muội và tam sư muội đã đi một thời gian rồi, vẫn chưa có tin tức gì trở về, không biết trong bí cảnh có xảy ra chuyện gì không.”

Lời này được nói ra bởi nhị sư huynh Diệp Thanh Trừng, hắn ta trú nhan ở tuổi hai mươi, dung mạo tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, lưng mang hộp kiếm, dáng vẻ tiêu sái.

Hắn ta là người hay lắm lời và lo lắng, cứ nhắc đi nhắc lại mãi, đến mức khiến Tạ Phù Tô có chút phiền.

"Ngươi nên học hỏi đại sư huynh của mình, gặp chuyện phải bình tĩnh, đừng lúc nào cũng tự lẩm bẩm một mình."

"Sư tôn, đệ tử đâu có tự nói một mình, chẳng phải đang trò chuyện với mọi người sao?" Diệp Thanh Trừng thở dài: "Ta thật sự lo lắng cho hai sư muội, mấy ngày nay trong lòng luôn bất an, hy vọng chỉ là ta nghĩ quá nhiều."