Tạ Vận lặng lẽ quỳ trên mặt đất, giữa đám đông cung nhân trông hết sức bình thường. Trong tầm mắt nàng, một đôi giày thêu gấm màu trăng bạc lướt qua, chẳng có ai để ý đến nàng.
“Đại nhân, Thần vương đi xa rồi, chúng ta đứng dậy thôi.” Thái Lăng hạ giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Tạ Vận khẽ “ừ” một tiếng, không nhanh không chậm đứng dậy, liếc mắt nhìn bóng lưng của Ngụy Trạm và Hoắc Tu Trúc đang xa dần, khóe môi nàng cong lên một nụ cười nhạt, sau đó cùng Thái Lăng rời đi.
Nàng không biết rằng ngay khoảnh khắc nàng quay đầu, người ở xa kia đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía nơi Tạ Vận vừa quỳ.
Nét nghiêng mặt của Ngụy Trạm tuấn mỹ nhưng lạnh lùng đến thấu xương. Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Điện hạ?” Hoắc Tu Trúc gọi một tiếng, thuận theo ánh mắt của Ngụy Trạm quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy một nhóm cung nữ, thái giám y phục na ná nhau, chẳng có gì bất thường.
Ngụy Trạm quay người lại, mí mắt hơi cụp xuống, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Chỉ là vừa bắt gặp một gương mặt trông rất quen thuộc. Khi lướt mắt qua bóng lưng của cung nữ kia, hắn không ngờ ngay cả dáng người cũng giống đến vậy. Nếu không xét đến giới tính, e rằng hắn đã nghĩ đó là cùng một người.
“Nửa tháng nữa hành cung sẽ tổ chức đại điển săn bắn. Bệ hạ không tiện ra ngoài, theo lý mà nói, phải do Đông cung Thái tử thay mặt chủ trì. Thế nhưng bệ hạ lại hạ chỉ giao việc này cho điện hạ, hành động này đã vượt mặt Đông cung, chắc chắn sẽ làm mất thể diện của Thái tử, Giai quý phi tất nhiên sẽ không ngồi yên.” Hoắc Tu Trúc nói.
Ngụy Trạm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Binh đến thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn, bà ta muốn làm gì, cứ tiếp chiêu là được. Thái y nói có lẽ Giai quý phi đã đến lúc tận số, bệnh tình nguy kịch, không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Hoắc Tu Trúc nghe vậy, nhớ đến những chuyện trước đây từng bị Tạ Vận bày mưu tính kế, không nhịn được mà cười lạnh, trên khuôn mặt kiên nghị lộ rõ vẻ căm giận.
Hắn ta nghiến răng nói: “Tạ Vận là tâm phúc của bà ta, nếu có hành động gì, chắc chắn là do Tạ Vận bày mưu phía trước. Con người Tạ Vận thực sự là một kẻ tiểu nhân, lần trước ta không cẩn thận mắc bẫy, lần này nhất định phải đề phòng.”
Ngụy Trạm nhìn thẳng về phía trước, biết rõ Hoắc Tu Trúc lại đang nổi máu nóng. Nhớ đến những chuyện trong quá khứ, hắn lười tranh luận với Hoắc Tu Trúc, chỉ căn dặn: “Ngươi không nói lại được y thì ít lời thôi, khi đến hành cung cứ tránh xa y một chút, cố gắng đừng xảy ra tranh chấp với y.”
Hoắc Tu Trúc ở trên chiến trường bách chiến bách thắng, nhưng ở chốn triều đình, so về mưu trí thì còn thua kém Tạ Vận cả vạn dặm. Không chỉ đấu trí không lại, mà ngay cả đấu khẩu cũng không thắng. Mỗi lần hắn ta tìm Tạ Vận gây chuyện, cuối cùng đều là tự mình tức đến chết đi sống lại, còn trở thành trò cười cho người khác.
“Khó khăn lắm mới có cơ hội rời thành, không có Đông cung luôn giám sát, sao chúng ta có thể bỏ qua cơ hội này? Chẳng lẽ điện hạ đã quên ba năm trước, Tạ Vận đã dùng lời lẽ của lão đạo sĩ đó thế nào để ép ngài ra biên cương chống giặc sao?” Hoắc Tu Trúc nghiến răng nói.
Năm đó khi quân địch xâm phạm, hai vị tướng quân được triều đình phái đi đều không may bỏ mạng: một người đột ngột tái phát bệnh cũ mà qua đời giữa đường, một người trúng độc tiễn trên chiến trường, không thể cứu chữa.
Các danh tướng trong triều phần lớn đã già yếu, không thể xuất chinh.
Trùng hợp thay, lúc đó Ngụy Trạm đang du học tại Thanh Châu, do nơi này xảy ra lũ lụt, mật vệ của hắn bị điều đi phần lớn để cứu trợ. Ngụy Trạm cũng tham gia giúp đỡ, nhưng khi đi qua đường núi lại bị thổ phỉ bắt cóc. Sau đó, hắn cùng mật vệ phối hợp trong ngoài, quét sạch ổ cướp mà quan phủ địa phương đã vất vả bao năm không dẹp nổi.
Chuyện này vốn dĩ không nhiều người biết đến, Ngụy Trạm cũng chẳng muốn khoe khoang công trạng. Nhưng đáng tiếc, Tạ Vận lại tình cờ phát hiện.