Xuyên Thành Quý Nữ Số Một Tu Tiên Giới

Chương 4: Thú triều gào khóc (2)

"Đừng phân tâm!" Lâm Phong nghiêm giọng quát.

Đôi mày kiếm vẫn đang nhíu chặt, hắn trầm giọng đáp lời: "Yêu thú cấp ba khó đối phó thật, nhưng chúng ta đông người thế này, không phải là không có cơ hội thắng. Cẩn thận tránh cái đuôi ra, chỗ ấy có độc đấy! Chú ý nhược điểm của nó nằm ở phần bụng."

Lâm Phong không ngờ rằng ngay ở rìa rừng họ đã gặp phải yêu thú cấp ba. Với đội ngũ này thì đúng là hơi khó khăn, nhưng không phải họ không thể thắng.

Mọi người lập tức căng thẳng hơn, tập trung nhìn chằm chằm vào từng động tác của con thú. Mỗi khi nó định phá vây là họ lại ngay lập tức dùng vũ khí ép nó lùi về, từng chút từng chút một bào mòn thể lực của nó, dự định cứ mài tiếp thế này cho đến khi nó kiệt sức mà chết.

Nhưng con Lục Ban thú này dường như cũng đã bị chọc giận rồi. Vì bị đánh lén liên tục nên trên người nó đã chồng chất vết thương, nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía bên phải.

"Đặng Thăng, Vương Kiêu, nó đang lao về phía các ngươi đây! Chặn nó lại mau!" Liễu Thanh lớn tiếng nhắc nhở.

Hai người lập tức lao lên, muốn ép con thú quay lại vòng vây như cũ. Nhưng dường như con thú đã nhìn thấu ý đồ của họ, nó không những không lùi mà còn ngày càng xông lên dữ dội hơn. Nó liều mạng lao về phía một người rồi cắn mạnh vào cánh tay trái của đối phương.

"Vương Kiêu!"

Lâm Phong giật mình, lập tức vung tay lên chém ra một đường kiếm khí sắc bén nhắm thẳng vào mắt con thú. Trong nháy mắt máu nó đã văng ra tung tóe.

Rống!

Yêu thú gầm lên đau đớn, nó theo bản năng hơi buông lỏng miệng, lăn lộn kêu gào trên mặt đất. Nhưng ngay sau đó trên người nó đột nhiên bùng lên ngọn lửa dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ khắp toàn thân. Mặt đất dưới thân nó khô nứt, rất nhanh cũng đã biến thành tro bụi.

"Yêu thú biến dị!" Liễu Thanh hoảng hốt hét lên, không dám tin vào mắt mình.

Lục Ban thú biến dị có thể sánh ngang với yêu thú cấp bốn! Đến cả tu sĩ Trúc Cơ còn chưa chắc đối phó nổi, huống hồ bọn họ lại chẳng có ai là tu sĩ cả. Sắc mặt cả đội tái nhợt, trong lòng trĩu xuống tận đáy, tất cả đều vô thức lùi lại.

Ngọn lửa trên người con thú càng lúc càng mạnh, sắp sửa cháy lan sang bọn họ.

"Lấy phù tránh lửa ra, đừng hoảng loạn!" Lâm Phong lớn tiếng nhắc nhở, kéo lại sự tập trung của mọi người.

"Lão… lão đại…"

Vương Kiêu đã bị cắn thành một đống máu, lúc này nhìn về phía Lâm Phong, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Một con yêu thú biến dị cấp bốn... ngoại trừ lão đại ra, có lẽ chẳng ai trong số bọn họ có thế chịu nổi một đòn của nó. Nhưng lúc này chạy cũng không còn kịp nữa rồi.

"Mọi người theo hiệu lệnh của ta, cùng nhau rút lui! Tránh xa ngọn lửa yêu hỏa trên người nó!"

Lâm Phong biết rõ tình hình bây giờ. Đừng nói đến chuyện đánh bại con thú, chỉ cần có thể thoát ra ngoài đã là may mắn lắm rồi.

"Lục Ban thú có khứu giác kém, bây giờ nó lại bị mù mắt rồi. Chỉ cần chúng ta di chuyển thật nhẹ là sẽ có thể rút lui an toàn."

Đám người thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dần lấy lại lý trí, vội vàng rút ra tị hỏa phù rồi cẩn thận lui về phía sau.

Yêu thú trên mặt đất cũng đã dừng lăn lộn, nó đang phát ra từng đợt gầm gừ giận dữ, điên cuồng quẫy đầu, cố tìm cho ra kẻ đã làm nó bị thương. Nhưng mà giờ mắt đã mù, khứu giác thì lại kém, nó cứ như con ruồi mất đầu, chỉ có thể điên cuồng xoay vòng tại chỗ.

Có tác dụng rồi!

Đám người mừng thầm, trong khoảnh khắc lại dấy lên hy vọng sống sót. Ai nấy đều chăm chú quan sát hiệu lệnh của Lâm Phong, vừa thấy hắn ra hiệu là cả bọn lập tức nhẹ nhàng lui thêm một bước, dần dần kéo giãn khoảng cách với yêu thú.

Đột nhiên, một bóng trắng từ trong rừng bên trái bỗng dưng lao vọt ra ngoài, trong nháy mắt phá vỡ thế cân bằng mà bọn họ vừa tạo dựng.

"Chạy mau! Đừng đứng đó!"

Người vừa lao tới há miệng hô lớn.

Đám người đang rút lui liền quay đầu nhìn, ngay khoảnh khắc đó tất cả bọn họ đều sững sờ, đồng loạt mở to mắt, ánh nhìn dán chặt vào kẻ vừa xuất hiện như thể đang chứng kiến một chuyện hoang đường nhất trên thế gian này.

Nữ… nữ nhân!!!

Sao có thể?