Chương 30
Có thể ngủ chung hay không Câu trả lời đương nhiên là có.Thẩm Mạc Thành không nghĩ ra lý do để mình từ chối, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm La Thiếu Hằng, khoé miệng hơi cong: “Rất hân hạnh.”
Nhìn khoé môi hắn hơi lộ ra ý cười, La Thiếu Hằng đỏ mặt, giải thích: “Em chỉ muốn ngủ với anh, không làm gì khác.”
Mặc đồ ngủ tới gõ cửa, câu này của anh thật sự có chút giấu đầu hở đuôi, Thẩm Mạc Thành trêu chọc anh: “Có việc khác cũng không sao, anh rất sẵn lòng.”
La Thiếu Hằng: “…” Bây giờ về còn kịp không
“Vào đây, bên ngoài lạnh.” Thẩm Mạc Thành nói rồi kéo anh vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng mở lò sưởi, La Thiếu Hằng vừa bức vào liền được cảm giác ấm áp vây quanh, khiến cho thần kinh căng thẳng vì giấc mơ của anh hơi thả lòng một chút.
Thẩm Mạc Thành lấy một cái áo khoác từ tủ quần áo, khoác lên vai anh: “Coi chừng lạnh.”
“Cảm ơn.” La Thiếu Hằng kéo áo khoác, đồ ngủ mỏng manh, lúc nãy đứng bên ngoài một hồi, đúng là cảm thấy có hơi lạnh.
“Ngồi đi.” Thẩm Mạc Thành vỗ vai anh, đến bên cạnh rót cho anh một ly nước nóng trong bình cách nhiệt, lúc xoay người lại liền thấy anh ngồi bên giường ngẩn ngơ nhìn mình.
La Thiếu Hằng thấp hơn Thẩm Mạc Thành một chút, dáng người cũng hơi gầy, áo khoác của Thẩm Mạc Thành mặc trên người anh có hơi rộng, hai tay tuột vào trong tay áo, dáng vẻ nhìn thẳng mình khiến cho Thẩm Mạc Thành nghĩ đến loài mèo.
“Nhìn cái gì” Thẩm Mạc Thành đi tới đặt nước vào tay anh, “Uống chút nước nóng, đây là ly của anh, em dùng tạm.”
“Nhìn anh đấy.” La Thiếu Hằng thuận miệng đáp, ánh mắt nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt của La Thiếu Hằng rất đẹp, con ngươi có màu đen thuần tuý, có thể phản chiếu rõ ràng hình bóng của người khác, tròng trắng rất sạch sẽ, không có chút tạp chất nào.
Mỗi lần anh nhìn thẳng người ta như vậy, Thẩm Mạc Thành luôn cảm thấy anh đang quyến rũ mình, hắn hơi chịu không nổi, đưa tay che lại đôi mắt trêu người: “Nhìn bậy cái gì.”
La Thiếu Hằng nháy mắt một cái, lông mi quét qua lòng bàn tay hắn, cảm giác này như bị lông vũ vô cùng mềm mại quét qua, cào cào khiến cho người ta ngứa ngáy, nhưng rất thoải mái.
Cảm giác trên lòng bàn tay tràn vào trong lòng, Thẩm Mạc Thành cảm thấy tim mình cũng bị ngứa, đè nén cảm giác khô nóng hơi rục rịch.
Đầu ngón tay hắn quét qua lông mi La Thiếu Hằng, rụt tay lại hỏi: “Sao đột nhiên lại tới”
La Thiếu Hằng bưng ly nhấp một hớp nước ấm, thắm thắm cái miệng khô khan mới lên tiếng: “Gặp ác mộng.”
“Ác mộng” Thẩm Mạc Thành nhướng mày, hơi bật cười khi biết một người đàn ông như anh bị giấc mơ doạ đến mức tới đây gõ cửa, “Giấc mơ gì có thể doạ em đến mặt mũi trắng bệch Hửm”
La Thiếu Hằng dừng lại một chút, bàn tay cầm ly hơi siết lại, “Ngày mà anh gặp chuyện vào năm đó.”
Nụ cười bên môi Thẩm Mạc Thành dừng lại, La Thiếu Hằng cúi đầu nói: “Em mơ thấy anh bị tai nạn xe chết, bệnh viện gọi em đến nhận thi thể.”
Lúc nói lời này giọng anh hơi run, nhưng che giấu rất tốt, nếu Thẩm Mạc Thành không mãi nhìn anh thì gần như không thể nhận ra môi anh đang run rẩy.
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc Thành: “Em mơ thấy em nói chuyện với anh trong nhà xác, nhưng anh không trả lời em, em nói rất nhiều, nhưng anh không trả lời em dù chỉ một câu.”
Khoé mắt anh đỏ lên, trong mắt còn mang theo chút tuyệt vọng chưa biến mất trong giấc mơ, khiến cho tim Thẩm Mạc Thành nhảy lên, vội vàng đưa tay ra ôm vai anh, thấp giọng dỗ dành: “Đó là giả, anh còn sống, sống rất tốt.”
“Em biết, nhưng em không thể nào yên tâm, cho nên mới đi tìm anh.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu hỏi hắn, “Có làm phiền giấc ngủ của anh không”
“Không có, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể tới.” Thẩm Mạc Thành nói.
La Thiếu Hằng nghe vậy nở nụ cười: “Nếu lần trước anh cũng nói vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Mạc Thành không hiểu: “Lần trước”
La Thiếu Hằng giải thích: “Chính là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Thuỵ Sĩ, đêm đó em cũng ở bên ngoài, nhưng không dám gõ cửa.”
Thẩm Mạc Thành sửng sốt, lập tức hiểu ra vì sao anh vốn đang rất khoẻ, ngày hôm sau đột nhiên bị sốt: “Em đứng ngoài cửa bao lâu”
“Có lẽ vài giờ, không nhớ kĩ.” La Thiếu Hằng nhớ lại một chút, “Lúc đó em rất muốn gõ cửa, nhưng khi đó anh đối xử rất xa lạ với em.”
Thẩm Mạc Thành nghe anh nói đứng vài giờ không gõ cửa, gương mặt sầm lại, nhưng nhớ lại thái độ của mình khi đó với La Thiếu Hằng, tức giận liền biến thành áy náy: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
“Tại sao lại xin lỗi” La Thiếu Hằng cười nói, “Có thể gặp được anh, em vui mừng còn không kịp.”
——Chỉ do em quá vui thôi.
Thẩm Mạc Thành chợt nhớ lại lần đó khi mình hỏi vì sao La Thiếu Hằng khóc, anh đã nói như thế, lúc đó hắn không hiểu những lời này, bây giờ ngẫm lại La Thiếu Hằng thật sự vui vẻ.
Hắn nhớ La Thiếu Hằng nói là dựa vào vết sẹo trên tay phải mình để xác nhận có phải cùng một người hay không, không khỏi hỏi: “Lúc đó em chỉ dựa vào vết sẹo trên tay anh để xác định thân phận của anh”
Một tay còn trống của La Thiếu Hằng kéo tay áo ngủ của hắn lên một chút, lộ ra vết bỏng kia: “Đúng vậy, lúc đó anh không biết em, cho nên em cần vài thứ để xác nhận.”
Trước đây Thẩm Mạc Thành cho rằng vết sẹo này là do tai nẹn xe mới có, nhưng sau khi quen La Thiếu Hằng hắn mới biết vết sẹo này có trước khi tai nạn xảy ra, không khỏi có hứng thú với nguồn gốc của nó: “Sao lại có nó”
“Vì em.” La Thiếu Hằng kể lại nguyên nhân lúc đó bị bỏng, trong giọng nói chứa không ít yêu thương và áy náy, “Nếu lúc đó em cẩn thận hơn chút thì tốt rồi.”
Thẩm Mạc Thành an ủi anh: “Đừng tự trách, anh rất vui vì lúc đó không để em bị thương.”
Lời này của hắn khiến cho La Thiếu Hằng không nhịn được mà mỉm cười, cơn ác mộng ám ảnh vờn quanh tối nay cũng tan biến.
Đúng vậy, cho dù Thẩm Mạc Thành có nhớ hay không đều không nỡ để mình chịu chút thương tổn nào.
“Cười cái gì” Thẩm Mạc Thành hỏi, nói xong liền thấy anh nắm tay mình kéo lên môi, cúi đầu xuống hôn lên vết sẹo trên mu bàn tay.
Đôi môi mềm mại ấm áp dán vào da thịt, giống như đang hôn vào lòng hắn, khiến cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác xao động.
… Mẹ nó thật là trêu chọc mà.
Thẩm Mạc Thành thầm nói một câu trong lòng, rút tay mình ra, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi, ngủ đi.”
“Được.” La Thiếu Hằng uống hết ly nước, cởi giày nằm xuống bên kia, Thẩm Mạc Thành dém chăn cho anh, sau đó nằm vào, mới vừa nằm xuống, La Thiếu Hằng liền ôm hắn, chôn đầu trong cánh tay hắn.
Mặc dù Thẩm Mạc Thành rất thoả mãn với sự ỷ lại của anh, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười: “Lớn như vậy rồi mà sao giống như một đứa trẻ.”
“Lâu lắm rồi em không ôm anh ngủ.” Giọng nói buồn bã của La Thiếu Hằng truyền tới, hai tay anh ôm càng chặt hơn.
Thẩm Mạc Thành yên lặng, đưa tay đặt lêи đỉиɦ đầu anh: “Sau này cho em ôm, ngủ đi.”
“Ngủ không được.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh có thể trò chuyện với em không”
“Nói cái gì” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Em kể cho anh nghe chuyện trước đây của chúng ta”
“Được.”
Đêm đó La Thiếu Hằng nói rất nhiều, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau trong con hẻm nhỏ, đến Thẩm Mạc Thành xuất viện sống chung với anh, rồi đến chuyện hai người yêu nhau đều được kể lại vô cùng tỉ mỉ.
Thẩm Mạc Thành lắng nghe rất nghiêm túc, không muốn bỏ qua bất kì chuyện gì có liên quan đến quá khứ của bọn họ, mãi cho đến sáng sớm La Thiếu Hằng thật sự không chịu nổi nữa, giọng nói ngày càng thấp rồi ngủ mất.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Mạc Thành tỉnh dậy La Thiếu Hằng còn đang ngủ, tư thế vốn ôm hắn lại biến thành cuộn người đưa lưng về phía hắn, nửa khuôn mặt chôn vào trong chăn, chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ.
Rõ ràng đã ở bên mình nhưng vẫn không có cảm giác an toàn như trước sao Nhìn dáng vẻ này của anh, Thẩm Mạc Thành thở dài, khẽ vén chăn xuống giường.
Hắn rửa mặt xong đi xuống lầu, má Vương đang làm bữa sáng trong bếp, thấy hắn xuống liền chào: “A Thành sớm, Thiếu Hằng đâu”
“Má Vương sớm, em ấy còn đang ngủ.” Thẩm Mạc Thành gật đầu với bà, rót một ly nước nóng ngồi xuống một bên xem báo.
Hắn vừa mới ngồi xuống không tới mười phút chợt nghe trên lầu có tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu liền thấy La Thiếu Hằng mặc đồ ngủ chạy xuống, sau khi chạy tới cầu thang nhìn thấy hắn mới ngừng lại.
Thẩm Mạc Thành đặt báo xuống đi tới: “Sao mặc đồ ngủ ra đây”
“Em tưởng anh ra ngoài.” La Thiếu Hằng nói, trên mặt toàn là sự vui vẻ khi thấy hắn ở nhà.
“Hôm nay là thứ bảy.” Thẩm Mạc Thành nói, “Đi lên mặc quần áo, lát nữa ăn xong anh ra ngoài với em.”
“Nhiều năm không đi làm, em quên mất ngày thứ bảy. Vậy em rửa mặt trước, anh chờ một chút.” La Thiếu Hằng nói xong đi lên lầu.
Sau khi ăn sáng xong, hai người lại ra ngoài, Thẩm Mạc Thành dẫn La Thiếu Hằng đến phòng khám của bác sĩ Trương, vì ngày hôm trước đã hẹn nên hắn dẫn anh đi thẳng vào văn phòng.
La Thiếu Hằng cảm thấy hơi tò mò khi đột nhiên hắn lại đến phòng khám, nhưng không hỏi gì, lễ phép chào bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương mỉm cười mời bọn họ ngồi xuống, nói với La Thiếu Hằng: “Tiểu La năm nay bao nhiêu tuổi”
“Ba mươi.” Tuy La Thiếu Hằng không rõ nguyên nhân vì sao ông hỏi tuổi mình, nhưng vẫn trả lời trung thực.
“Không nhận ra được.” Bác sĩ Trương cười nói, “Dáng vẻ thật nhỏ nhắn.”
Bị một trưởng bối nói như vậy, La Thiếu Hằng có chút xấu hổ.
Thật ra mấy năm nay anh mới tịnh dưỡng lại, năm đó lúc vào trại an dưỡng anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng vì bị trầm cảm và mất ngủ trong thời gian dài nên có vẻ già hơn so với người ba mươi tuổi.
“Đưa tay trái ra cho tôi xem một chút.” Bác sĩ Trương nói.
La Thiếu Hằng theo bản năng nhìn Thẩm Mạc Thành, thấy hắn gật đầu nên vén tay áo lên một chút, đưa cổ tay ra.
Bởi vì dáng người hơi gầy nên cổ tay cũng mảnh mai hơn một chút so với những người đàn ông cùng tuổi, trên cổ tay trắng nõn có thể thấy rõ mạch máu màu xanh chạy dưới lớp da mỏng manh, trông rất yếu ớt.
Ngón tay của bác sĩ Trương đặt trên mạch, nét mặt vốn nhã nhặn từ từ trở nên nghiêm túc, hơi nghiêng đầu như đang suy tư cái gì đó.
Thẩm Mạc Thành ngồi bên cạnh anh, chú ý tới sự thay đổi vẻ mặt của bác sĩ Trương, chân mày cũng nhíu lại theo, đợi bác sĩ Trương xem mạch hết hai bên, vội hỏi: “Bác sĩ Trương, thế nào”
“Căn cứ vào tình trạng hôm qua cậu nói, tôi cũng chuẩn bị một chút, nhưng không ngờ hôm nay lại tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi.” Bác sĩ Trương nói.
“Tình trạng gì” La Thiếu Hằng không hiểu nguyên nhân.
“Lúc trước vị bác sĩ Đông y ở Thuỵ Sĩ có đề cập với cậu chuyện khí huyết bị suy nhược hay không” Bác sĩ Trương hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lời này của ông nhắc nhở La Thiếu Hằng, cũng nhận ra được nguyên nhân vì sao Thẩm Mạc Thành dẫn mình đến chỗ bác sĩ, có lẽ tình trạng khi đó bác sĩ xem bệnh cho mình ở Thuỵ Sĩ đã được Tɧẩʍ ɖυ báo cáo lại cho Thẩm Mạc Thành. Anh liếc nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Mạc Thành, nhất thời không biết nên nói gì.
Bác sĩ Trương thấy anh không đáp nên nói tiếp, “Bây giờ tuy tình trạng bên ngoài cơ thể của cậu coi như tạm được, nhưng xem mạch tượng thì bởi vì lúc trước bị suy nhược quá lớn, sinh lực rõ ràng không đủ, còn có tai hoạ ngầm nặng nề về sức khoẻ. Cậu đã từng điều trị, vậy tôi nghĩ chắc bác sĩ của cậu cũng đã nói với cậu những lời này.”
La Thiếu Hằng gật đầu, cả Trần Trạm lẫn bác sĩ Trung y lúc trước điều trị cho cậu đều đã từng nói tương tự.
“Người ta sống dựa vào một luồng khí, khi luồng khí đó sắp hết thì cũng cách cái chết không xa, cậu hiểu ý tôi không” Bác sĩ Trương lại hỏi.
“Tôi hiểu.” Làm sao mà La Thiếu Hằng không hiểu được, nhưng năm đó anh thật sự có một khoảng thời gian không muốn sống nữa.
“Có ý gì” Thẩm Mạc Thành nghe bọn họ nói nghiêm trọng như vậy, nhíu mày.
Bác sĩ Trương không trả lời hắn mà nhìn La Thiếu Hằng hỏi: “Tâm bệnh cần tâm dược, nếu cậu đồng ý, có thể nói với tôi.”
Bàn tay nắm chặt lại đặt lên bàn của La Thiếu Hằng buông lỏng ra, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi nói: “Tôi từng có khoảng thời gian bị trầm cảm.”
“Khi nào” Bác sĩ Trương như đã sớm dự liệu được.
“… Chín năm trước.” La Thiếu Hằng khẽ nói.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy chợt nhìn anh, chín năm trước, là năm thứ hai sau khi hắn gặp tai nạn.