Cậu lịch sự gõ cửa. Người bên trong mặc quân phục học viện, trông khoảng năm mươi tuổi, nét mặt nghiêm nghị, trên vai đeo quân hàm Thượng tá Liên bang, khí thế bức người.
"Vào đi."
"Chào ngài... Tôi là Quý Nhuyễn, đến nhập học."
Quý Nhuyễn vô thức đứng thẳng lưng, cố gắng khiến bản thân trông đáng tin cậy hơn.
Thượng tá Từ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thực tế lại có chút khác biệt so với tưởng tượng. Ông vốn nghĩ rằng con trai nhà họ Quý, dù là Omega, thì chắc hẳn cũng phải có điểm gì đặc biệt. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Omega thì vẫn chỉ là Omega, cho dù sinh ra trong một gia đình quân nhân hiển hách thì cuối cùng cũng không giống với đám Alpha trong học viện này. Nếu thực sự có chiến tranh, một nhóc con thế này e rằng chỉ có thể trốn trong nhà run rẩy.
Thượng tá thu lại ánh mắt dò xét, không còn cố tìm kiếm bóng dáng người cha trên người đứa trẻ này nữa. Ông quay người, rút từ trong tập hồ sơ ra một tờ đơn và đưa cho cậu.
"Điền thông tin vào trước đi."
"Vâng ạ."
Quý Nhuyễn nhận lấy, cúi người tỉ mỉ điền từng dòng từng chữ.
Thượng tá Từ đứng bên cạnh, nhớ lại quá khứ. Năm đó, Liên bang giành được thắng lợi giai đoạn trong chiến tranh, ông bị thương và phải rời quân đội về nhà dưỡng thương. Khi ấy, ông nhận được một tấm thiệp mời từ chính tay Thượng tướng Quý, mời ông đến dự tiệc đầy năm của con trai mình.
Những chi tiết khác về bữa tiệc ông đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ đứa trẻ khi đó là một nhóc con trắng trẻo như cục bông sữa. Ông còn không dám bế nó, vậy mà chớp mắt một cái đã lớn thế này rồi. Nhưng dù có lớn lên, trông vẫn còn non nớt, mềm mại như ngày nào.
Ông thu lại hồi ức, trở lại với hiện thực, trầm giọng nhắc nhở:
"Theo quy định của trường, ngoài đồ dùng sinh hoạt cá nhân, tất cả vật phẩm từ bên ngoài đều được coi là hàng cấm và sẽ do nhà trường tạm giữ. Một lát nữa nhớ đem hành lý của cậu nộp cho phòng An ninh Giám sát."
Quý Nhuyễn lập tức gật đầu: "Vâng, tôi... Tôi sẽ đi ngay ạ."
+
Vừa trả lời, cậu vừa viết vào ô thông tin cá nhân trên đơn đăng ký, giới tính: Beta.
Cha cậu chỉ nói rằng Thượng tá Từ là một người bạn cũ của ông, sau khi giải ngũ vì thương tật đã giảng dạy ở học viện quân sự này gần hai mươi năm. Nếu có chuyện gì, cậu đều có thể tìm ông giúp đỡ.
Thượng tá Từ bỗng nhiên nói: "Tôi từng phục vụ dưới quyền cha cậu hai năm, khi đó tôi chỉ là trung úy. Ông ấy là một trong những sĩ quan xuất sắc nhất của Liên bang."