[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Nghĩ Thoáng Rồi

Thế giới 1 - Chương 1: Tiền thê (1)

Ý thức của Vu Hàn Chu dần thức tỉnh.

Bên tai văng vẳng tiếng chim hót líu lo, không gian tràn ngập sức sống tươi mới.

“Đang thu thập ký ức…”

“Đọc ký ức hoàn tất.”

Ý thức của Vu Hàn Chu hoàn toàn thức tỉnh. Nàng gắng sức nâng mí mắt nặng trĩu, phải mất một lúc mới hé mở được một khe nhỏ.

Ánh sáng chói lóa lập tức ập vào mắt khiến nàng theo phản xạ nhắm nghiền lại. Phải đợi một lát cho mắt quen dần, nàng mới từ từ mở ra lần nữa.

Đây là một căn nhà tranh thấp bé, bên trong chỉ có hai cái kệ gỗ và vài chiếc ghế đẩu, ngoài ra không còn vật gì khác.

Căn phòng tuy đơn sơ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Nàng đang nằm trên chiếc giường trải một lớp cỏ khô dày, nghe thấy tiếng nói vui vẻ của một thiếu niên vọng vào từ ngoài sân: “Bà bà, ta hái được Minh Mục thảo rồi này!”

“Để ta vào xem tỷ tỷ tỉnh chưa!” Tiếng bước chân ngày càng gần, một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi xuất hiện ở cửa.

Hắn mặc bộ quần áo vải thô màu nâu xám, gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo, ánh lên nét rạng rỡ còn hơn cả nắng mai. Bắt gặp ánh mắt của Vu Hàn Chu, hắn sững người, đồng tử giãn lớn. Một lúc sau, hắn mới hô lớn: “Bà bà! Tỷ tỷ tỉnh rồi!”

Vu Hàn Chu đã tỉnh.

Tỉnh lại trong một thân xác đã hôn mê hơn một năm.

“Cô nương, ngươi đã hôn mê hơn một năm rồi. Tuy lão thân thường xuyên chăm sóc thân thể cho ngươi nhưng muốn đi lại được, ngươi vẫn cần thêm một thời gian nữa.” Chủ nhân còn lại của nhà tranh, người được thiếu niên gọi là bà bà lên tiếng.

Vu Hàn Chu khẽ gật đầu: “Đa tạ bà bà.”

Bà bà gật đầu rồi xoay người rời đi.

Vu Hàn Chu nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại những ký ức trong đầu, cùng với nhiệm vụ của lần xuyên không này.

Câu chuyện diễn ra như sau:

Nữ chính là một sinh viên vừa tốt nghiệp, bất ngờ xuyên không về thời cổ đại. Trong lúc đang hoang mang lạc lõng, nàng được một nữ đầu bếp trong sơn trang cứu giúp.

Chủ nhân sơn trang này chính là nam chính của câu chuyện, hai năm trước đã mất đi ái thê. Nam nhân thâm tình từ đó trở nên suy sụp, u uất. Sự xuất hiện của nữ chính đã xua đi mây mù trong lòng hắn, mang ánh sáng đến thế giới của hắn, khiến trái tim nguội lạnh lại rung động lần nữa.

Nhưng nam chính không chịu thừa nhận rung động của mình, muốn đưa nữ chính đi. Đúng lúc này, nhi tử không được hắn chiếu cố từ nhà ngoại trở về. Nam hài u buồn này lại bị nữ chính thu hút, nói với nam chủ, muốn nàng trở thành mẫu thân của cậu.

Nam chính thực lòng đã thích nữ chính nhưng vì không muốn phản bội tình cảm với thê tử quá cố nên mới không chịu thừa nhận. Được nhi tử thúc đẩy, hắn thuận nước đẩy thuyền giữ nữ chính lại, cũng dự định thành thân.

Đúng lúc này, thê tử của nam chính cũng chính là nữ phụ của câu chuyện bỗng nhiên trở về.

Năm đó, khi hai người đi du ngoạn, bọn họ bị kẻ thù phục kích, nữ phụ rơi xuống vách núi nhưng không chết mà được hai bà cháu cứu giúp. Chỉ là vết thương quá nặng, phải mất hai năm nàng mới có thể trở về.

Nữ phụ không chấp nhận được việc nam chính yêu nữ nhân khác, vì thế hắc hóa, trở nên âm hiểm độc ác, liên tục tìm cách hãm hại nữ chính. Sau khi bị nam chính phát hiện, hắn vô cùng thất vọng, cuối cùng chán ghét nàng, còn hắn thì ngày càng tâm đầu ý hợp với nữ chính, cùng nàng sát cánh.

Kết cục của nữ phụ là bị nam chính đưa đến một biệt viện xa xôi, chẳng bao lâu sau thì phát điên, phóng hỏa tự thiêu chết trong đó.

Vu Hàn Chu đã xuyên thành nữ phụ đó. Nhiệm vụ của nàng là thay đổi cốt truyện, không đi vào vết xe đổ vì một nam nhân, mà viết nên một cuộc đời hoàn toàn khác cho nàng.

Nửa năm sau, Vu Hàn Chu cuối cùng cũng bình phục.

Nàng không thể ở mãi nơi đây, nàng còn nhiệm vụ phải hoàn thành nên đã đến từ biệt bà bà và thiếu niên đã cứu mạng mình.

“Bà bà đã cứu mạng ta, ta chưa biết lấy gì báo đáp. Nếu bà bà cần ta giúp việc gì, xin cứ dặn dò.” Vu Hàn Chu nói.

Bà bà nói: “Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp, vậy hãy giúp ta một việc.”

Bà nhờ Vu Hàn Chu mang thiếu niên đi cùng.

“Được.” Vu Hàn Chu đồng ý.

Thiếu niên tên là Tiểu Nghiêm, tính tình đơn thuần lại nhiệt tình. Nửa năm qua, chính hắn là người ngày ngày dìu Vu Hàn Chu ra chiếc ghế dựa ngoài sân cho nàng sưởi nắng, rồi ở bên trò chuyện cùng nàng cho khuây khỏa.

Vì sống mãi trong sơn cốc, chưa từng ra ngoài nên Tiểu Nghiêm rất tò mò về thế giới bên ngoài. Biết mình sắp được rời đi, hắn vô cùng phấn khích: “Ta nhất định sẽ đưa tỷ tỷ về nhà an toàn!”

Vu Hàn Chu từ biệt bà bà, mang theo Tiểu Nghiêm rời khỏi sơn cốc.

Khi nguyên chủ rơi xuống vách núi, trên người vẫn còn giữ lại vài món đồ quý giá. Vu Hàn Chu tìm một tiệm cầm đồ, đổi lấy ít lộ phí, thuê xe ngựa rồi cùng Tiểu Nghiêm lên đường tới Long Tuyền sơn trang.

Trên đường đi, nàng dạy cho Tiểu Nghiêm những kiến thức cần thiết về cuộc sống bên ngoài.

Hai tháng sau, xe ngựa đến sơn trang.

Trải qua hoạn nạn suýt mất mạng, lại thêm việc đã cầm cố hết đồ đạc quý giá nên khi Vu Hàn Chu xuất hiện ở sơn trang, trông nàng vô cùng giản dị, khác hẳn với vẻ ngoài lộng lẫy, tinh xảo trước kia. Hạ nhân trong sơn trang nhìn thấy nàng, nhất thời không ai nhận ra.

“Phu nhân!” Quản gia vẫn là người đầu tiên nhận ra nàng, ánh mắt lộ vẻ khϊếp sợ.

Vu Hàn Chu mỉm cười đáp: “Là ta, ta đã trở về.”

Quản gia nén vẻ kinh hoàng, miễn cưỡng cười nói: “Phu nhân còn sống, thật tốt quá.”

Ông dẫn nàng vào trong.

Những hạ nhân khác trong sơn trang cũng dần nhận ra nàng. Ánh mắt bọn họ nhìn nàng chứa đầy vẻ thương hại, đồng tình, còn có chút né tránh.

Vu Hàn Chu hiểu vì sao lại thế. Nàng không biểu lộ gì ra mặt, chỉ giữ vẻ bình thản gật đầu chào mọi người.

“Mấy năm nay phu nhân đã ở đâu?” Quản gia hỏi.

Vu Hàn Chu giải thích qua loa rồi hỏi: “Trang chủ đâu?”

Quản gia ngập ngừng nói: “Phu nhân vừa đi quãng đường dài, hẳn là rất mệt mỏi, hay là người về phòng nghỉ ngơi, sửa soạn lại một chút rồi hẵng…”

Ý ông là muốn Vu Hàn Chu đợi một lát nữa hẵng gặp trang chủ.

Vu Hàn Chu khẽ nhướng mày, lập tức hiểu ra rằng đây có lẽ không phải thời điểm thích hợp để gặp Vạn Lăng Vân.

Vạn Lăng Vân chính là trang chủ, cũng là nam chính trong cốt chuyện.

“Ta chờ không được.” Vu Hàn Chu nói. “Ta đã biệt tích hai năm, cuối cùng cũng về được đến nhà, không thể đợi thêm một khắc nào nữa. Ta muốn gặp hắn ngay bây giờ.”

Một nữ nhân tưởng đã chết nay đã trở về, điều mong mỏi nhất chính là được đoàn tụ với trượng phu và nhi tử.

Quản gia đành phải dẫn nàng về phía hoa viên.

Trên đường đi, quản gia cố tình đi chậm lại, muốn kéo dài thời gian. Vu Hàn Chu nhận ra điều đó, biết rằng ông ta muốn cho hạ nhân khác đi báo trước để Vạn Lăng Vân có sự chuẩn bị.

Nàng rảo bước nhanh hơn.

Quản gia hết cách, đành phải rảo bước theo sau.

Cảnh tượng xấu hổ cuối cùng vẫn xảy ra. Khi quản gia dẫn Vu Hàn Chu vào đến hoa viên, nàng bắt gặp một khung cảnh ấm áp trong đình nghỉ mát.

Vạn Lăng Vân ngồi trên ghế đá, ngón tay thon dài nâng chén rượu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía bên cạnh.

Một nữ tử trẻ trung, xinh đẹp dịu dàng ngồi ở phía đối diện bàn đá, gương mặt tươi cười rạng rỡ đang ôm một nam hài chừng năm tuổi vào lòng, trìu mến đút cho cậu ăn.

Nam hài nép vào lòng nữ tử, ngẩng gương mặt bầu bĩnh, miệng líu lo gọi “Nương”, trông vô cùng đáng yêu.

Quản gia chứng kiến cảnh này, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Cách đó một đoạn, ông dừng bước, không dám tiến thêm, chỉ lí nhí nói: “Phu nhân, chuyện này, đây là…”

Vu Hàn Chu cũng dừng bước.

Nụ cười và niềm mong đợi trên gương mặt nàng tắt hẳn, gương mặt thanh tú chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ.