Đồng Phi đau lòng bôi thuốc cho Đàm Kiêu, miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa: “Có chỗ dựa thì giỏi lắm à? Mẹ nó, thật sự không coi bọn mình ra gì! Hắn tát cậu, cậu liền nhịn à? Không biết nói với đạo diễn sao?”
Đàm Kiêu nhíu mày, nhẫn nhịn cơn đau rát khi thuốc thấm vào da, im lặng mặc cho Đồng Phi càu nhàu. Đợi đến khi Đồng Phi loay hoay xong xuôi, bực tức ngồi phịch xuống một bên, anh mới chậm rãi mở mắt, giọng trầm thấp: “Công việc của tôi chẳng phải là bị đánh sao? Cậu tức cái gì.”
Đồng Phi nghe xong vừa tức vừa buồn cười: “Chính cậu cũng biết công việc này là bị đánh? Tôi thật sự không hiểu nổi, cậu đang làm tốt ở võ quán, tự nhiên chạy đi làm thế thân võ thuật làm gì? Để tôi ngày nào cũng phải nhìn cậu mặt mày bầm dập thảm hại thế này à? Mẹ nó, tôi sắp tức chết vì cậu rồi đấy!”
Đàm Kiêu vẫn chẳng nói chẳng rằng, như một khúc gỗ cứng nhắc, có đá một cú cũng chẳng nhả ra được câu nào.
Đồng Phi bực không chịu nổi, nhìn trên dưới người anh chỗ xanh chỗ tím, rõ ràng là đau lòng, mắng xong vẫn không nhịn được mà khuyên: “Bỏ cái nghề đóng thế quái quỷ kia đi, về lại võ quán đi. Vị trí huấn luyện viên vẫn để dành cho cậu mà.”
Đàm Kiêu im lặng hồi lâu, mãi sau mới thấp giọng đáp: “Dù ở đâu cũng là đánh nhau cả thôi, có gì khác đâu.”
Đồng Phi hít vào một hơi lạnh, lửa giận bốc thẳng lên đầu: “Nhưng cậu cũng không thể để cái tên khốn Hùng Thiên Lâm đó đánh suông chứ! Nếu hắn còn dám vênh váo, cậu đập cho tôi! Một thằng thư sinh ẻo lả, ở ngoài đường cậu chỉ cần một ngón tay cũng đủ dí chết hắn, làm minh tinh thì ghê gớm lắm à? Để xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh!”
Đàm Kiêu cụp mắt, chậm rãi đứng dậy, giọng nhẹ nhàng: “Hắn không ưa Quý Niệm, chỉ mượn tôi để trút giận thôi. Tôi chỉ là một kẻ đóng thế nhỏ bé, ai mà để tâm đến tôi chứ.”
Đồng Phi á khẩu, nhất thời chẳng biết nên nói gì. Nghĩ đến mấy chuyện nhảm nhí trong đoàn phim, cậu tức đến nghiến răng ken két.
Đàm Kiêu là một diễn viên đóng thế võ thuật – nghề nghiệp nguy hiểm, đầu luôn treo lơ lửng trên thắt lưng quần, từng đồng kiếm được đều là tiền mồ hôi xương máu. Anh từ bỏ công việc huấn luyện viên ổn định ở võ quán, mỗi ngày bị đánh đến mức gân cốt bầm dập, làm trâu làm ngựa cho người ta, không phải vì danh, cũng chẳng phải vì lợi. Trong mắt Đồng Phi, cái đầu của Đàm Kiêu chắc chắn có vấn đề. Nhưng đánh mắng thế nào cũng không tỉnh ra, ngang bướng y như con lừa, cứng đầu hơn cả trâu đực, có nện một gậy cũng chẳng hé răng, khiến cậu bó tay toàn tập.