Hai giờ chiều, Long Ương Ương kéo theo hành lý rời sân bay, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến Hi Nguyệt Sơn Trang.
Khi tiến vào khu Thanh Nam, cô lặng lẽ quan sát khung cảnh hai bên đường dần lùi lại phía sau, nhìn Hi Nguyệt Sơn Trang ngày càng gần, khóe môi cô khẽ nhếch lên, thật sự không khó hiểu chút nào khi nơi này nhanh chóng trở thành một trong những căn cứ an toàn của Thanh Đô sau khi mạt thế bùng nổ.
Hi Nguyệt Sơn Trang là khu biệt thự cao cấp với khoảng hai trăm căn, nằm trên diện tích rộng đến một vạn mẫu. Không chỉ có nhà ở, khu vực này còn được trang bị đầy đủ tiện ích hiện đại: trung tâm thương mại lớn, siêu thị, khu vui chơi giải trí, phòng tập thể thao, công viên… Thậm chí, nơi đây còn có một cánh đồng rộng hơn một nghìn mẫu để cung cấp nông sản tươi sạch cho siêu thị và trung tâm thương mại trong khu vực. Tất cả đều là thực phẩm hữu cơ, không có chất bảo quản hay ô nhiễm.
Ngay bên cạnh Hi Nguyệt Sơn Trang là khu chung cư Minh Hồ, nơi Long Ương Ương từng sinh sống. Đây cũng là một khu dân cư cao cấp với các căn hộ có diện tích từ 100 đến 300 mét vuông, có thể chứa hàng vạn hộ gia đình.
Tiện ích trong khu Minh Hồ không hề thua kém, thậm chí còn có một cánh đồng rộng đến ba nghìn mẫu, ở một thành phố đắt đỏ như Thanh Đô, sở hữu những khu đất lớn thế này không phải chuyện dễ dàng, cho dù chỉ là nằm ở vùng ngoại ô.
So với Minh Hồ, tỷ lệ lấp đầy của Hi Nguyệt Sơn Trang thấp hơn hẳn, trong khi Minh Hồ đã có gần một nửa số hộ dân vào ở, thì Hi Nguyệt Sơn Trang mới chỉ bán được chưa đến một phần ba số biệt thự.
Long Ương Ương cầm giấy tờ chứng nhận bất động sản trên tay, nhìn nụ cười thân thiện của cô nhân viên bán hàng, sau đó xoay người bước vào quảng trường đối diện.
Tòa nhà trung tâm ở đây có tám tầng thương mại đã đi vào hoạt động, nhưng các tầng còn lại vẫn chưa được khai thác. Khu văn phòng gần đó cũng chỉ mới cho thuê được năm tầng.
Bệnh viện trong khu vực vừa khai trương tháng trước, trường học bên cạnh cũng vừa hoàn thành xây dựng, dự kiến tháng Chín sẽ bắt đầu tuyển sinh, tiếc rằng, ngày khai giảng ấy vĩnh viễn không bao giờ đến. Những lĩnh vực công nghiệp và dịch vụ được quy hoạch để di dời từ trung tâm thành phố ra đây vẫn đang trong quá trình chuyển đổi, đa số mới chỉ đưa máy móc đến, còn lại phần lớn vẫn là những tòa nhà trống.
Khu Thanh Nam nằm khá gần quân khu Thanh Đô, lái xe nửa ngày là đến nơi, nếu mạt thế bất ngờ ập đến, chỉ cần quân khu phản ứng kịp thời, nhanh chóng tổ chức lại lực lượng, thì với mật độ dân cư thưa thớt và cơ sở hạ tầng tốt, nơi này chắc chắn sẽ trở thành căn cứ an toàn lý tưởng.
Khi đang chọn mua một số vật dụng cần thiết trong siêu thị, bỗng nhiên điện thoại của Long Ương Ương reo lên.
- Alo?
Từ đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của mẹ cô, bà Tống Dĩnh, vang lên:
- Ương Ương, mẹ nghe nói con đã bán căn biệt thự ở thành phố S và cả căn chung cư trong trung tâm? Con đang cần tiền để khởi nghiệp sao?
Tống Dĩnh là đại tiểu thư Tống gia ở Thanh Đô. Tuy Tống gia không thể so sánh với bốn đại gia tộc Phó, Minh, Long, Hàn, nhưng vẫn là một trong những gia tộc quyền lực bậc nhất nơi này. Với xuất thân như vậy, bà đương nhiên không thiếu tiền, hai căn hộ mà Long Ương Ương vừa bán đi kia vốn là quà sinh nhật mẹ cô đã tặng khi cô tròn 18 tuổi.
Long Ương Ương nhẹ nhàng đáp:
- Không phải đâu, mẹ. Hai tháng trước, con thấy quảng cáo về Hi Nguyệt Sơn Trang, cảm thấy nơi đó đẹp quá nên muốn mua hai căn biệt thự, một căn của con, căn còn lại dành cho ba mẹ, như vậy chúng ta có thể làm hàng xóm với nhau.
Từ khi xuyên đến thế giới này, thay thế nguyên chủ, Long Ương Ương luôn cố gắng hạn chế tiếp xúc trực tiếp với gia đình nguyên chủ, ngoại trừ những cuộc gọi điện thoại thông thường, hầu như cô không về nhà. Dù đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng ở thế giới trước cô vốn là một cô nhi, Long Ương Ương không có kinh nghiệm sống chung với gia đình, cô sợ nếu gặp mặt trực tiếp, bản thân sẽ để lộ sơ hở.
Cô dự định đợi khoảng một tháng sau khi mạt thế bùng nổ mới đi gặp người nhà, sau biến cố lớn như vậy, dù tính cách có thay đổi thế nào cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Long Ương Ương có Tiểu Phi, chỉ cần có đủ năng lượng, cô có thể xuất hiện ở bất cứ đâu trong thế giới này mà không gặp trở ngại, về phần an toàn của gia tộc họ Long, theo những gì được miêu tả trong sách, ngoài Long Ương Ương - Người duy nhất bị ruồng bỏ - Thì cả gia tộc vẫn tiếp tục là một thế lực lớn trong căn cứ an toàn Thanh Đô, ba mẹ và hai anh trai cô đều là dị năng giả.
- Con bé này, nếu thiếu tiền thì cứ nói với mẹ, đâu cần phải bán cả hai căn? Có cần mẹ gửi tiền tiêu vặt cho con không?
Giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm của mẹ khiến Long Ương Ương bất giác xao động, đây chính là sự quan tâm của một người mẹ sao? Thật ấm áp.
- Dạ.
Nghe con gái nói, Tống Dĩnh mỉm cười:
- Con đã bán biệt thự ở thành phố S rồi, vậy là định về nhà luôn sao, không ở đó nữa à?
Long Ương Ương gật đầu:
- Vâng, con tính khoảng tháng tám hoặc tháng chín sẽ trở về.
Nghe vậy, nụ cười trên môi Tống Dĩnh càng rạng rỡ hơn, về nhà là tốt rồi! Bà chỉ có một đứa con gái, làm sao yên tâm để nó sống một mình ở thành phố khác chứ? Còn chuyện vì sao con gái không về ngay sau khi tốt nghiệp, có lẽ là muốn đi du lịch đây đó trước khi ổn định cuộc sống, Tống Dĩnh cũng từng trẻ, nên bà rất hiểu tâm lý này.
- Được rồi, mẹ sẽ gửi cho con hai triệu, cứ thoải mái tận hưởng đi. Còn nhà cửa, có cần mẹ trang trí giúp con không?
Nghe mẹ nói vậy, Long Ương Ương không khỏi cảm thán, đúng là Tống Dĩnh rất yêu chiều con gái, dù sao nhà họ Long cũng không thiếu biệt thự.
Cô vội vàng bắt chước cách nói chuyện của nguyên chủ, đáp:
- Tất nhiên là cần rồi ạ, cảm ơn mẹ! À, mẹ giúp con gia cố cửa chính thật chắc chắn, đảm bảo an toàn nha.
- Được rồi.
Dù thấy yêu cầu này hơi lạ, nhưng nghĩ lại thì có lẽ con gái lo lắng sống một mình trong biệt thự sẽ không an toàn. Tống Dĩnh nhìn địa chỉ con gái gửi đến, lập tức liên hệ những công ty thiết kế nội thất danh tiếng. Bà đặt hàng nội thất theo yêu cầu, thuê kiến trúc sư, thậm chí còn yêu cầu tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, nếu mọi việc suôn sẻ, chưa đến một tháng là có thể hoàn thành việc trang trí, sau đó để thông gió thêm hai tháng, đợi đến khi con gái trở về là có thể vào ở ngay, Tống Dĩnh rất hài lòng với kế hoạch này, nhìn căn biệt thự mà con gái đã mua cho mình, bà quyết định trang trí cả hai căn cùng lúc, đợi con gái về, bà có thể ở cùng con bé vài ngày.
Hi Nguyệt Sơn Trang thực sự là một nơi khá tốt, cảnh quan xanh mát, có công viên, hồ nước, lại còn có khu đồng ruộng tự cung tự cấp.
Tống Dĩnh nghĩ, đợi chồng bà là Long Dã về hưu, hai vợ chồng có thể chuyển đến đây dưỡng già, không trách được con gái lại mua sẵn một căn biệt thự cho họ, đúng là con gái cưng, thật chu đáo!
Nếu Long Ương Ương biết suy nghĩ này của mẹ mình, chắc chắn cô sẽ há hốc mồm mà hét lên: Đây đúng là một hiểu lầm đẹp đẽ!
Nhưng lúc này, Long Ương Ương không hề hay biết gì về kế hoạch của mẹ mình, hiện tại, cô đang ngồi máy bay đến Miến Điện, cô muốn tranh thủ khi mạt thế chưa xảy ra để thâu tóm toàn bộ mỏ ngọc thạch có năng lượng ở đây. Nghe nói Miến Điện có ít nhất hơn ba mươi mỏ ngọc. Chỉ cần nghĩ đến số điểm năng lượng mà mình có thể thu thập, Long Ương Ương đã cảm thấy vô cùng phấn khích.
Tuy lượng năng lượng này chưa đủ để cô xuyên qua thế giới khác một cách an toàn, nhưng để dịch chuyển tức thời bảo vệ tính mạng thì hoàn toàn dư sức!
———
- Lão đại, giờ phải làm sao?
Tần Tiếu nhìn chiếc xe jeep bị cháy trơ khung, trong lòng không khỏi mắng thầm. Chết tiệt! Ai mà ngờ được, những người anh em đã từng vào sinh ra tử với bọn họ lại phản bội ngay lúc này chứ?
- Bọn chúng nhắm vào tinh thể thiên thạch.
Người đàn ông trầm giọng nói, ánh mắt sắc lạnh:
- Tần Tiếu, phía trước không xa là rừng rậm. Cậu xuống xe, tôi sẽ mang theo tinh thể chạy vào đó. Ba ngày sau gặp lại ở bìa rừng. Nếu tôi không quay lại, cậu lập tức trở về.