Kinh Doanh Quán Lẩu Ở Tận Thế

Chương 6

Hệ thống tiếp tục nói: "Một viên tinh hạch cấp một có thể đổi lấy mười tích phân, tinh hạch cấp hai đổi được một trăm tích phân, cứ thế mà nhân lên. Chúng tôi sẽ quy đổi tiền cho ký chủ theo tỷ lệ một tích phân bằng một nhân dân tệ của Hoa Quốc. Chỉ cần ký chủ cần, có thể đổi ngay lập tức, đảm bảo chất lượng cuộc sống của ký chủ ở thế giới cũ."

Nghe đến đây, hai mắt Giang Từ sáng lên. Cô không ngờ mình còn có lương để nhận. Trước đó, cô còn định gửi hết tiền tiết kiệm vào ngân hàng để hưởng lãi, tránh việc không có thu nhập mà tiêu mãi đến cạn kiệt.

Sau khi biết được rằng có lương, sự nhiệt tình của Giang Từ với công việc này lập tức tăng vọt.

Nhưng mà, một quán lẩu lại chỉ có lẩu thanh đạm, khoai tây thái lát, cơm trắng và nước tương —— cái này mà cũng gọi là quán ăn sao? Với tư cách là chủ quán, Giang Từ cảm thấy trọng trách của mình vô cùng nặng nề.

"Nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên của ký chủ là: Tiếp đón năm vị khách, mở khóa nước khoáng." Sau khi giới thiệu sơ lược về quy tắc, hệ thống đưa ra nhiệm vụ đầu tiên.

Nghe xong, Giang Từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó chỉ có một con tang thi đang lảo đảo đi tới đi lui, ngoài ra chẳng có lấy một bóng người.

"Năm người? Tang thi có tính không?"

"Không. Khách đến quán chỉ có thể là con người." Hệ thống đáp lại đầy nghiêm túc.

Giang Từ tuyệt vọng vịn vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Đừng nói là người, nơi này ngoài con tang thi kia ra thì đến ma cũng chẳng có. Chẳng lẽ cô sẽ bị kẹt ngay từ nhiệm vụ đầu tiên sao?

"Ký chủ đừng quá lo lắng. Trong thành phố này có không ít tang thi cấp cao, cũng có vài căn cứ của nhân loại. Rất nhiều đội ngũ sẽ lựa chọn đến đây để tiêu diệt tang thi và thu thập tinh hạch. Chẳng bao lâu nữa sẽ có người xuất hiện thôi." Hệ thống an ủi nói, "Hơn nữa, biển hiệu của quán chúng ta rất nổi bật, chỉ cần đi ngang qua đây, ai cũng sẽ nhìn thấy."

"Nổi bật?" Nghe hệ thống nói vậy, trong lòng Giang Từ có chút tò mò, muốn ra ngoài xem thử nhưng lại có chút sợ con tang thi bên ngoài.

Mặc dù hệ thống đã nói là sẽ bảo vệ cô, nhưng phạm vi bảo vệ lớn đến đâu thì cô không rõ. Không biết rời khỏi quán lẩu này rồi có còn nằm trong khu vực bảo vệ của hệ thống hay không.

"Ký chủ đừng lo. Phạm vi bảo vệ của chúng tôi bao gồm cả quán lẩu và khu vực xung quanh với diện tích nhất định, sẽ có đánh dấu rõ ràng cho ký chủ. Chỉ cần cô không rời khỏi phạm vi này là được. Sau này khi có đủ tích phân, ký chủ còn có thể dùng tích phân để mở khóa lá chắn cá nhân, tăng cường bảo vệ."

Nghe vậy, Giang Từ cũng không do dự nữa, đi đến cạnh cánh cửa, cánh cửa gỗ đã được mở ra khi khai trương, nên cô chỉ cần bước ra khỏi cửa là có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Đứng ở trước cửa, Giang Từ có thể cảm nhận được cơn gió thổi tới mang theo mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa, cùng một mùi hăng hắc có chút chua xót ập đến.

"Nước mưa ở mạt thế không giống như mưa bình thường, không thể uống trực tiếp. Nếu con người tiếp xúc với nó trong thời gian dài, sẽ bị nhiễm bệnh." Hệ thống nhắc nhở Giang Từ, "Nhưng trong phạm vi bảo vệ của quán lẩu, tất cả các chất độc hại và những thứ có thể gây hại cho ký chủ đều đã được lọc và thanh tẩy."

Khi Giang Từ bước ra khỏi cửa quán lẩu, cô cũng chính thức bước vào một thế giới khác.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Rõ ràng vẫn đang đi trên mặt đất, nhưng lại có chút cảm giác không chân thực.

Có lẽ là do cơn mưa, thành phố bên ngoài bị bao phủ bởi một màu xám xịt. Những tòa nhà cao tầng bị thời gian bào mòn trở nên đổ nát, ngoại trừ tiếng mưa rơi thì nơi này im lặng đến đáng sợ, không có đến một bóng người, thậm chí còn không có nổi một ngọn cỏ dại.

Cảm giác cô độc đột ngột ập đến, như thể cô bị cả thế giới vứt bỏ. Giang Từ bất giác có chút đồng cảm với những người sống trong mạt thế.

Cô bước lên phía trước vài bước, phát hiện xung quanh quán lẩu có một lớp màng mỏng nhàn nhạt, nếu không chú ý thì rất khó để nhận ra. Nó như một cái nồi úp ngược, bao trọn cả quán lẩu vào bên trong.

Cô vẫn có thể cảm nhận được cơn gió thổi qua, vẫn có thể ngửi được những mùi hương trong không khí, vẫn bị mưa rơi xuống người, nhưng hạt mưa này không có đυ.c ngầu như ở bên ngoài. Chắc đây chính là sự thanh tẩy mà hệ thống đã nói.

Giờ khắc này, Giang Từ mới thực sự cảm nhận được sự bảo vệ của hệ thống.