Quản gia không dám nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi có thủ đoạn tàn nhẫn này. Thi thể của Phó Bạch Vi vẫn chưa tìm thấy, toàn thân hắn đều tỏa ra lệ khí lạnh lẽo, đối xử với Nguyễn Vân Tranh sớm chiều bên cạnh càng không chút lưu tình.
Mặc dù, Nguyễn tiểu thư chỉ là tình nhân của Phó tổng, nhưng quản gia thấy rõ Nguyễn tiểu thư toàn tâm toàn ý với Phó tổng.
Mà bây giờ…
“Bà thương hại cô ta?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, quản gia lập tức cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, trong mắt bà lóe lên chút kinh hãi, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không thương hại cô ta!”
Trong nháy mắt sát khí bao trùm lên người quản gia, bà chỉ cảm thấy đầu mình sắp rơi xuống!
Quá đáng sợ!
“Đánh thức cô ta, hỏi xem cô ta có chịu nói thật không.”
Giọng nói không chút hơi ấm của Phó Ứng Hàn vang lên, áp suất trong thư phòng càng thấp đến đáng sợ.
“Vâng.”
Quản gia vội vàng đáp, xoay người rời đi, căn bản không dám nán lại.
Cửa thư phòng lại đóng, Phó Ứng Hàn ngồi trên ghế, nửa người trên đều chìm trong bóng tối, ánh mắt hắn đỏ ngầu lạnh lẽo nhìn bức ảnh trong điện thoại.
Đó là ảnh chụp chung của hắn và Nguyễn Vân Tranh.
Nguyễn Vân Tranh là tình nhân của hắn, ba năm bên cạnh hắn vẫn luôn an phận thủ thường, hắn vạn lần không ngờ, cô lại có thể ác độc đến mức này!
Vi Vi chỉ cảnh cáo cô hai câu, vậy mà cô lại muốn gϊếŧ Vi Vi!
Cảnh tượng trong camera giám sát hiện lên trong đầu, tia máu đỏ trong mắt Phó Ứng Hàn càng thêm đậm, hắn lấy điện thoại gọi một cuộc: “Vẫn chưa tìm thấy người sao?”
Người ở đầu dây bên kia cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ điện thoại, run rẩy nói: “Phó tổng, chúng tôi đang tìm, nhưng mà vách núi rất dốc, phần lớn đều là đá, đại tiểu thư rơi xuống e rằng…”
“Câm miệng! Phải tìm cho tôi, nếu không tất cả các người đều đi chôn cùng Vi Vi!” Phó Ứng Hàn lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp đập vỡ điện thoại.
Bức ảnh ngọt ngào của hai người trên màn hình vỡ tan tành, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
…
Một chậu nước lạnh dội lên người Nguyễn Vân Tranh, thân thể cô run lên bần bật, giật mình mở bừng mắt, trong mắt còn vương lại vài phần mơ màng.
Quản gia hỏi: “Nguyễn tiểu thư, Phó tổng hỏi cô, đã nghĩ kỹ chưa?”
Lúc này Nguyễn Vân Tranh mới hoàn hồn, vừa rồi cô bị Phó Ứng Hàn ra lệnh đánh đập, còn bị hắn ép buộc thừa nhận những chuyện cô chưa từng làm.
Cô nghiến răng, trực tiếp nói: “Tôi muốn gặp anh ấy!”
Quản gia nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt lại nhìn xuống lưng cô, cây roi kia là đặc chế, sẽ không đánh người đến mức da tróc thịt bong máu me be bét, nhưng cơn đau lại tăng gấp bội lần!
“Nguyễn tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên nói thật đi, Phó tổng không phải người cô có thể chọc vào, cô…”
Nguyễn Vân Tranh lại cắt ngang lời bà: “Tôi muốn gặp Phó Ứng Hàn.”
Thấy vậy, quản gia nhíu mày thở dài, sau đó xoay người rời đi, một lát sau quay lại nói với cô: “Phó tổng cho phép cô lên.”
Nguyễn Vân Tranh nghiến răng đứng dậy, cơn đau ở lưng khiến khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt, trong khoảnh khắc đứng lên, đầu óc choáng váng, cô cắn môi để bản thân tỉnh táo lại, sau đó liền đi lên lầu.
Trước cửa thư phòng.
Nguyễn Vân Tranh điều chỉnh lại cơn đau, sau đó trực tiếp mở cửa, nhưng còn chưa bước vào thì một cái bình hoa đã bay thẳng về phía cô.
Nguyễn Vân Tranh đưa tay che chắn theo bản năng, cánh tay lập tức truyền đến cơn đau nhói, mảnh vỡ của bình hoa cứa vào da cô, máu tươi nhanh chóng chảy xuống.
Giọng nói của người đàn ông lại vô cùng lạnh lùng: “Nguyễn Vân Tranh, cô muốn chết? Quy tắc của tôi cũng dám quên?”