Chương 2: Viên Cầu nghĩ đến Trường Hằng biểu ca sao?
Tuổi của Cố Hoa Thanh còn quá nhỏ, tuy rằng tuyết trên đường đã được hạ nhân dọn sạch sẽ, khí trời cũng không có rét buốt, nhưng mặc nhiều xiêm y như vậy, thời điểm đi được nửa đường Cố Hoa Thanh vẫn phải nhờ Văn ma ma giúp đỡ.Văn ma ma cười tủm tỉm ôm lấy nàng, lập tức bước nhanh như bay về phía trước. Cố Hoa Thanh quay đầu nhìn thấy biểu tỷ bị bỏ xa.
Nàng có chút không thích Văn ma ma này ra vẻ ta đây, tuy rằng Văn ma ma đối đãi với nàng rất tốt, nhưng Văn ma ma lại nghi ngờ, dò xét biểu tỷ nên nàng mới mất hứng. Dù sao biểu tỷ cũng là thân thích của nàng, biểu tỷ đến đây ở liền bị đám hạ nhân đối xử như vậy, đừng nói biểu tỷ không cao hứng, ngay cả chính nương nếu biết cũng không vui nổi.
Nàng vươn tay vỗ vai Văn ma ma hai cái.
Văn ma ma vẫn đi không ngừng, bà như có như không nói với nàng: “Làm sao nhị tiểu thư? Là lạnh phải không, người đừng gấp, nô tì lập tức đi nhanh.”
Cố Hoa Thanh không muốn làm cho người ngoài biết, đè thấp âm thanh, nghiêm túc nói bên tai Văn ma ma: “Ngươi đi quá nhanh rồi, biểu tỷ đã bị bỏ lại rất xa.”
Tiểu nữ nhi năm tuổi vang lên thanh âm tức giận, nhưng lại không khóc không nháo nên mọi người không hề biết nàng đang mất hứng. Văn ma ma nghe nàng nói liền cười khẽ một tiếng, quật cường lôi hai nha hoàn hầu hạ bước nhanh hơn.
“Nhị tiểu thư đừng lo lắng, biểu tiểu thư cũng có nha hoàn và bà vυ', nếu đi mệt tự nhiên sẽ có người ôm nàng ta thôi.” Văn ma ma nói “Nhưng mà người thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, không thể ra ngoài gió lạnh, phải đi nhanh vào trong nhà mới được.”
Kiếp trước thân thể nàng nhu nhược như vậy, bà vυ' nái gì cũng làm cho nàng, từ nhỏ nàng liền được bảo dưỡng thân thể, nhưng càng bảo dưỡng thì thân thể nàng càng yếu đi. Sau nay Trường Hằng nói hắn phải đi rèn luyện nên kéo nàng theo, quả thật sức khỏe của nàng yếu đến mức kinh người.
Mới vừa rồi đi một đoạn ngắn, tuy có chút mệt nhưng cũng ra mồ hôi, trời không lạnh lắm. Hơn nữa Cố Hoa Thanh cảm thấy đi tới đi lui rèn luyện sức khỏe như vậy cũng tốt.
Nàng vương cánh tay béo béo của mình vỗ vai Văn ma ma, nói: “Văn ma ma, chậm một chút, chờ biểu tỷ.”
Văn ma ma thấy thiên hạ nhỏ trong Hầu phủ phụng phịu, ánh mắt Cố Hoa Thanh bình tĩnh nhưng mang lại cho bà cảm giác sợ hãi. Bà muốn nhanh chóng đến Ngọc Đường viện, há miệng ra định nói gì đó nhưng cuối cùng ngậm lại, dừng cước bộ.
Hạ Tân Nhu rốt cục cũng chạy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi lạnh, do chạy một đường dài nên gương mặt đỏ bừng. Nàng ngọt ngào cười nhìn Cố Hoa Thanh được Mã ma ma ôm trong ngực: “Đi thôi Hoa Thanh, thực ra muội không cần chờ ta đâu.”
Cố Hoa Thanh dựa vào vai Văn ma ma, hướng về phía Hạ Tân Nhu cười.
Khi vào Ngọc Đường viện nàng liền được nha hoàn đến đón, đi tới giữa nhà nha hoàn kéo chiếc rèm ra, bế Cố Hoa Thanh từ trong tay Mã ma ma ôm vào phòng.
Trong phòng được đốt địa long và cắm đầy hoa mai, tỏa ra hương thơm ấm áp, Cố Hoa Thanh bước vào trong, nhịn không được hít sâu một hơi, đây là phòng của nương, là hương vị của nương.
Lúc này, Hầu gia Cố Vĩnh Kiệt nghe thấy tiếng động liền kéo phu nhân Hạ thị ra ngoài.
Cố Hoa Thanh thấy Hạ thị, nàng mở cánh tay ra nói: “Nương!”
Hạ thị nhìn nàng một cái rồi liếc nhìn sang Hạ Tân Nhu, sau đó lại nhìn nàng nhưng không có đến ôm nàng, bà chỉ cười nói: “Nha đầu này, con cùng biểu tỷ đến đây, con thì được bế còn biểu tỷ lại tự mình đi, vào trong phòng con lại còn đòi ôm nữa.”
Cố Hoa Thanh le lưỡi cười, chạy chậm hai bước đến ôm lấy Hạ thị.
“Con là nha đầu, nương sẽ không thích con sao?” Nàng ngửa đầu hỏi.
Hạ thị nở nụ cười, đang muốn nói chuyện thì Cố Vĩnh Kiệt xoay người, đem nàng một phen bế lên.
Hắn hôn hai má của Cố Hoa Thanh rồi sủng nịch nói: “Phụ thân thích, mặc kệ con có phải là nha đầu hay không, có phải là viên cầu hay không thì phụ thân cũng thích.”
Sau khi Cố Hoa Thanh sống lại, nàng mới biết thật ra ngày xưa phụ thân gọi nàng là viên cầu. Viên cầu, cũng không phải là không đúng, nàng mập mạp tròn vo, cái tên đúng với tình hình, nhưng mà quả thực rất khó nghe nha.
Cố Hoa Thanh oán niệm nhìn Hạ thị, bởi vì nhũ danh này là do Hạ thị khởi xướng nha.
Lúc Hạ thị chưa lấy chồng, nàng chính là hòn ngọc quý trên tay phụ mẫu, phụ thân nàng là Thành Quốc Công nên từ nhỏ nàng đã là kim tôn ngọc quý, được đối đãi như công chúa, lớn lên trong vô vàn sự sủng ái. Tới khi xuất giá, nàng gặp Cố Vĩnh Kiệt toàn tâm toàn ý yêu nàng, cưng chiều nàng đến tận trời, Cố lão phu nhân thì hiền lành thân thiết. Cho nên từ khi Hạ thị còn nhỏ, cho đến bây giờ làm Hầu phủ phu nhân, căn bản không ai dám gây chuyện với nàng, nên tâm tính nàng như tiểu hài tử vậy, không hề thay đổi.
Ví như lúc này, khi thấy Cố Hoa Thanh nhìn mình, nàng làm mặt quỷ rồi nói: “Nương cũng thích, mặc kệ con tròn hay méo nương đều thích.”
Cố Hoa Thanh trầm mặt một chút, nàng bây giờ ghét bỏ bản thân béo, nương còn chê cười nàng. Nàng ôm phụ thân, méo miệng làm nũng: “Phụ thân, con không muốn ăn điểm tâm nữa.”
Cố Vĩnh Kiệt nhìn thê tử tinh thần phấn chấn đáng yêu, nhưng cũng đau lòng con gái, ôm Cố Hoa Thanh lên hướng về phía nương tử lắc đầu: “Không có việc gì, con đừng nghe nương con nói bậy, tròn tròn mới đáng yêu.”
Cố Hoa Thanh bỗng nhiên nối lên tâm tư chơi đùa, quay đầu nhìn Hạ thị rồi hỏi Cố Vĩnh Kiệt: “Phụ thân, người nói xem, nương đẹp hay là con đẹp?”
Hạ thị vừa nghe lời này cũng nhìn về phía Cố Vĩnh Kiệt.
Một bên là thê tử, một bên là nữ nhi, nghiêng về phía người nào thì Cố Vĩnh Kiệt cũng không có kết quả tốt, thê tử thì trừng mắt, nữ nhi thì nghiêm mặt, rõ rằng hắn không thể qua loa nói cả hai người đẹp giống nhau a.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, là Hạ Tân Nhu nhìn sang bên này, ánh mắt sáng lên nở nụ cười.
Cố Vĩnh Kiệt vội nói: “Hai mẹ con để Hạ Tân Nhu chê cười rồi, ăn cơm ăn cơm, đừng để đói bụng, Tân Nhu cùng Tân An vào ăn.”
Thì ra là Hạ Tân An cũng được hạ nhân ôm lại đây.
Hạ Tân An cùng Cố Hoa Thanh bằng tuổi nhau, chẳng qua Cố Hoa Thanh sinh tháng hai, Hạ Tân An sinh tháng năm nên hắn phải gọi Cố Hoa Thanh là biểu tỷ. Nhìn thấy Hạ Tân An, Cố Hoa Thanh không gây sức ép cho phụ thân nữa, mà trèo từ trên người phụ thân xuống, chạy đến kéo Hạ Tân An “Biểu đệ hôm qua ngủ ngon giấc không? Có đói bụng không?”
Hạ Tân An là tiểu hài tử nên hắn cái gì cũng không biết, chưa kịp để Hạ Tân Nhu lên tiếng thì hắn đã bắt lấy tay Cố Hoa Thanh, có chút ủy khuất nói: “Đói bụng, đói bụng, bởi vì biểu tỷ mãi chưa rời giường, nếu không Tân An đã được ăn điểm tâm từ sớm rồi.”
Cố Hoa Thanh bất đắc dĩ, ai nói nàng mãi chưa rời giường nha, cơ hồ mỗi buổi sáng, mặc kệ lúc nào nàng đứng lên đều bị người ta trêu ghẹo một hồi.
Hạ thị đi tới kéo Hạ Tân An nói: “Là biểu tỷ không chịu rời giường sớm, để cho Tân An của chúng ta đói bụng rồi. Đến đến đến, cô cô gọi người đem điểm tâm bánh bao thịt bò con thích ăn nhất nha.”
Dùng điểm tâm xong, năm người một nhà liền đến Vĩnh An đường thỉnh an lão phu nhân.
Cố Hoa Thanh tự nhiên là nữ nhi được Cố Vĩnh Kiệt sủng ái ôm vào trong lòng, Hạ thị thì ôm Hạ Tân Nhu, Hạ Tân An đáng thương được hạ nhân bế.
Cố Hoa Thanh dựa vào lòng ngực ấm áp, dễ chịu của phụ thân, lại nhớ đến Chu Trường Hằng.
Lúc ấy buổi sáng ăn cơm xong, Chu Trường Hằng luôn lôi kéo nàng đi đến chỗ mẹ chồng, một mặt vì tận hiếu, mặt khác chính là cho nàng đi đi lại lại rèn luyện sức khỏe, lúc ấy thân thể của nàng cũng không tốt, chỉ đi được vài bước.
Khi đó bọn họ không có đứa nhỏ, hai người liền lôi kéo nhau đi đến hoa viên, rồi đến chính viện của Vương phi, lộ trình so với bây giờ không sai biệt lắm, đi khoảng hai khắc.
Nghĩ đến Chu Trường Hằng, Cô Hoa Thanh không khỏi thở dài, nàng sống lại đã ba ngày, nhưng lại không có cơ hội gặp Chu Trường Hằng, không có cơ hồi gặp mẹ chồng.
“Phụ thân, biểu cô khi nào mới dẫn Trường Hằng biểu ca đến chơi nha?” Nàng hỏi: “Chúng ta có thể đi mời biểu cô cùng Trường Hằng biểu ca đến nhà mình làm khách không?”
Mẹ chồng Tề Vương phi không chỉ là bạn tốt của nương, mà còn là cháu gái của bà nội, cho nên tính ra hiện tại nàng cũng phải gọi mẹ chồng một tiếng biểu cô.
Cố Vĩnh Kiệt vốn đang nghe Hạ thị cùng Hạ Tân Nhu trò chuyện ở phía trước nên nhất thời không phải ứng trước câu nói của Cố Hoa Thanh, hắn dừng một chút mới hỏi lại: “Viên cầu nhớ Trường Hằng biểu ca sao?”
Cố Hoa Thanh gật đầu, Hạ thị nghe hai phụ tử nói chuyện với nhau liền dừng cước bộ, chờ hai người họ lên mới hỏi: “Gần cuối năm rồi, những ngày này nàng ấy vốn không có thời gian rảnh đâu. Nhưng mà quan hệ của thϊếp với nàng ta tốt lắm, qua năm sau hai nhà cùng đi Đông Sơn tự xem hoa mai đi, nghe nói hoa ở đó rất đẹp. Hầu gia, chàng cũng đi với thϊếp xem đi.”
Cố Vĩnh Kiệt lắc đầu cự tuyệt “Hai mẹ con nàng đi đi, ta sẽ còn có việc, không đi được.” Tiểu thê tử tựa hồ có chút mất mát, nhìn bộ dáng mất hứng của nàng hắn vội nói: “Như vậy đi, lần tới ta sẽ đi cùng với nàng. Lần này nàng cùng Tề vương phi đi trước, nếu có ta đi cùng chẳng phải có chút khó chịu sao?”
Kiếp trước Chu Trường Hằng được phá lệ phong làm Tề Vương, bởi vì khi hắn còn rất nhỏ, phụ thân Tề Vương Chu của hắn liền xuất trận. Hàng năm chỉ có khoảng thời gian giữa thu và lễ mừng năm mới, phụ thân hắn mới có thể quay về Vương phủ, nhưng cũng không thể ở cùng Tề Vương phi, bởi vì phụ thân hắn chỉ được ở một ngày liền rời đi.
Đời trước Cố Hoa Thanh đau lòng mẹ chồng, nghe nói Chu Trường Hằng mới hai tuổi thì Tề Vương liền xuất trận, lúc ấy mẹ chồng chỉ mới mười tám tuổi. Mười tám tuổi, rồi đến ba mươi chín tuổi, trước khi nàng chết, mẹ chồng vẫn một mình như vậy.
Những năm đó, nữ nhân bị đối xử hà khắc như vậy, mẹ chồng vì lo lắng cho Chu Trường Hằng nên chỉ có thể ủy khuất bản thân.
Đời trước Cố Hoa Thanh cùng Chu Trường Hằng thuận hiếu nàng. Còn đời này, Cố Hoa Thanh ngoài muốn thuận hiếu nàng, còn muốn sinh cho nàng hai tiểu bảo bối đáng yêu.