Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
"Nếu mọi người đều nghĩ rằng vết thương này không thể chữa khỏi, vậy sao không để tôi thử một lần? Nhỡ đâu có hiệu quả thì sao? Dù sao cũng còn hơn là ngồi trong hang động chờ chết."
Việc cấp bách bây giờ là cầm máu cho Bạch Thần. Nếu không tiến hành điều trị, chắc chắn hắn sẽ mất quá nhiều máu mà chết. Nếu không băng bó kịp thời, thậm chí chưa chắc có thể cầm cự qua đêm nay.
Nghe những lời đó, Bạch Kỳ nhìn vết máu đã thấm đỏ nửa người anh trai, rồi quay sang nhìn cha mình. Cậu năm nay vừa tròn mười sáu, dù đã tham gia đội săn, nhưng phần lớn quyết định vẫn dựa vào cha và anh trai.
Bạch An dường như cũng bị lời nói của Bạch Đồ lay động, hoặc có lẽ ôm tâm lý “còn nước còn tát”, thở dài nói: "Vậy cứ thử xem đi."
Dù sao thì kết quả cũng không có gì khác biệt.
Bạch An đã đồng ý, nhưng ai cũng hiểu rằng cái chết của Bạch Thần chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Không có nước thần hay thuốc đen, ngay cả khi vu y có mặt cũng vô dụng, huống hồ gì một thiếu niên mất trí nhớ, tuổi tác cũng không giống vu y như Bạch Đồ.
Quả nhiên, phép khích tướng luôn hữu dụng nhất.
Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Vừa nghe Bạch An đồng ý, cậu lập tức bảo Bạch Kỳ đưa Bạch Thần về hang động nơi mình đang ở. Hang động này thực chất là Bạch Kỳ nhường lại cho cậu sau khi cậu bị thương. Những hang động tập trung quá đông người không thích hợp để dưỡng thương.
Vết thương của Bạch Thần quả thực giống như Bạch Kỳ nói, vừa dài vừa sâu. Tuy không chạm đến xương nhưng vẫn liên tục chảy máu. Mặc dù tốc độ chảy máu không còn nhanh như lúc mới bị thương, nhưng nếu cứ rỉ máu mãi thế này, ngay cả một người khỏe mạnh cũng không trụ nổi.
"Còn phải nhóm lửa nấu nước." Bạch Đồ nhắc nhở những tộc nhân đang đứng ngoài hang động.
Trong bộ lạc có nồi đá nặng mấy chục cân, sau khi đổ nước vào càng nặng hơn, nhất định phải nhờ người hỗ trợ.
Bạch An nhìn Bạch Đồ với ánh mắt đầy hy vọng, trong lòng khẽ thở dài, rồi vẫy tay ra lệnh: "Đi tìm nồi đá đi."
Một vài thành viên trong đội săn lập tức đi khiêng nồi đá, còn Bạch Đông cùng mấy đứa trẻ thì thu thập củi khô, nhóm một đống lửa mới trước cửa hang.
Trong lúc nước đang đun, Bạch Đồ quay sang Bạch An hỏi xin muối.
Vừa nghe thấy muốn dùng muối, thanh niên phản đối Bạch Đồ từ đầu đến giờ lại càng thêm bất mãn. Hắn lập tức đứng chắn trước mặt Bạch An, lớn giọng nói: "Đồ, muối là vật tư của bộ lạc, cậu không thể tùy tiện dùng!"
Muối là vật phẩm quan trọng thứ hai trong bộ lạc, chỉ sau lương thực. Hầu hết lượng muối đều do tộc trưởng giữ, những người khác chỉ được phân phát định kỳ một ít hoặc phải tiết kiệm lương thực để đổi lấy khi đội đổi muối khởi hành. Nhưng đa số thú nhân lại không tích trữ được nhiều lương thực.
"Được rồi, đi phân con mồi đi." Bạch An ngăn đối phương nói tiếp, sau đó quay sang Bạch Kỳ: "Kỳ, đi lấy muối của nhà chúng ta mang đến đây."
Vừa nghe thấy là dùng muối của Bạch An, thanh niên kia – Thỏ Thành – lập tức im lặng, sắc mặt vẫn khó coi nhưng không nói thêm lời nào, hậm hực bỏ đi chia thịt.
Từ đầu đến cuối, Bạch Đồ không lên tiếng. Cậu hiểu rằng, đôi khi giải thích cũng vô ích.
Bạch Kỳ nhanh chóng mang muối tới. Bạch Đồ quan sát lượng nước trong nồi đá, tính toán một chút tỉ lệ rồi cho muối vào khuấy đều.
Chờ nước muối sôi, Bạch Đồ bảo Bạch Chu và Thỏ Tầm – hai người vừa giúp đặt nồi đá lúc nãy – đổ nước muối qua lại giữa hai nồi để hạ nhiệt độ, còn bản thân thì đến góc chuẩn bị dược liệu.
Đến khi nước muối nguội bớt, Bạch Đồ đi đến bên Bạch Thần, trước tiên rửa sạch miệng vết thương bằng nước muối, sau đó đắp tam thất nghiền nát cùng bạch cập đắp lên.
Thời tiết nóng bức, lại không có băng gạc vô trùng, Bạch Đồ không băng bó mà để vết thương lộ ra ngoài.
Trong suốt quá trình bôi thuốc, Bạch Đồ không hề tránh né ai, những người có mặt trong hang động đều tận mắt chứng kiến. Do vết thương đã được rửa sạch, họ càng nhìn rõ hơn.
Bạch An vốn không ôm hy vọng gì, nay lại sững sờ, gần như không thể tin vào mắt mình: "Máu... ngừng rồi?"
Ông nhìn kỹ vết thương của Bạch Thần, xác nhận không còn chảy máu nữa. Nghĩ lại mà thấy sợ — nếu ban nãy ông không đồng ý để Bạch Đồ thử, có phải đã gián tiếp hại chết Bạch Thần rồi không?
Bạch Kỳ kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của anh trai. Mắt hắn đã cay xè, nhưng vẫn không thấy máu mới chảy ra. Hắn run run chỉ vào thuốc mỡ, kích động nói: "Cái này giống thuốc đen quá!"
"Không chảy máu nữa, Đồ thật sự có thể trị thương!"
"Vậy mà trước đó chúng ta lại không tin Đồ..."
Nhận ra suýt nữa đã hiểu lầm Bạch Đồ, Bạch Chu và Thỏ Tầm đều vô cùng áy náy.
"Chỉ là tạm thời cầm máu thôi, sau này vẫn phải chú ý." Bạch Đồ nhắc nhở. Dù cầm máu là bước đầu quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải giữ vết thương không nhiễm trùng, không mưng mủ, như vậy mới mau lành.
"Chỉ cần ngừng chảy máu là có hy vọng rồi!" Bạch An thở phào. Ông từng chứng kiến nhiều thú nhân bị thương, biết rõ điều quan trọng nhất với họ chính là cầm máu. Chỉ cần máu ngừng chảy, với khả năng hồi phục mạnh mẽ của thú nhân, họ hoàn toàn có thể khỏe lại. Dù Bạch Thần vẫn đang hôn mê, nhưng ông tin rằng đó chỉ là tạm thời. Chỉ cần vết thương lành lại, linh hồn cũng sẽ quay về.
Bạch Đồ cầm số thảo dược còn lại đi sắc thuốc. Số thảo dược cậu mang về trước đó không chỉ giúp cầm máu mà còn có tác dụng hạ nhiệt. Sau khi trùng sinh, kỹ năng phân biệt thực vật của cậu dường như được nâng lên vài cấp. Chỉ cần cầm vào tay, cậu đã biết nên dùng như thế nào.
Nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi trị thương, Bạch Đồ đã hỏi Bạch An vài vấn đề, nhờ đó mới hiểu vu y trên đại lục Thú Thần là tồn tại thần bí và cao siêu đến mức nào. Đồng thời, cậu cũng hiểu vì sao mọi người lại không tin vào thảo dược.
Quá trình bào chế thuốc của vu y luôn diễn ra kín đáo, nhưng quá trình trị thương thì ai cũng được chứng kiến. Vì vậy, trong nhận thức của thú nhân, muốn trị thương nhất định phải hiến tế Thú Thần, dâng đồ ăn, sử dụng nước thần và thuốc đen — thiếu một thứ cũng không được.
Bạch Đồ không có ý kiến gì về chuyện hiến tế, cầu nguyện hay giao tiếp với Thú Thần. Dù sao những niềm tin này đã tồn tại qua nhiều thế hệ, mà cậu cũng là người mới đến, không định thách thức địa vị của vu y trong lòng thú nhân. Điều cậu quan tâm chỉ là phương pháp trị liệu.
Thuốc đen thì cậu có thể hiểu, đại khái là thuốc mỡ chế từ nhiều loại thảo dược, màu đen cũng không có gì lạ. Điều khiến cậu tò mò chính là loại "nước thần" mà Bạch An nhắc đến — thứ nước có thể đánh thức linh hồn.
“Tộc trưởng đã từng thấy nước thần chưa?” Bạch Đồ hỏi.
“Tôi đã thấy rồi!” Nghe cậu nhắc đến thần thủy, Bạch Kỳ, người vẫn đang chăm chú lắng nghe, lập tức lên tiếng: “Nhìn giống nước bình thường lắm. Hùng Đoàn nói năm cậu ta trưởng thành, vu y đã nhỏ lên người cậu ta vài giọt, lúc đó cảm giác cực kỳ lạnh! Hơn nữa, nước thần còn có thể đốt cháy được!” Trong giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với Hùng Đoàn.
Bạch Đồ trầm ngâm, trong lòng nảy ra một suy đoán: “Những người từng được nước thần trị liệu có phản ứng gì không?”
Chuyện này thì Bạch Kỳ không rõ, may mà Bạch An biết: “Giống như có ai đó gọi họ dậy vậy. Đột nhiên kêu lên một tiếng rồi tỉnh, nhưng nhiều thú nhân chỉ tỉnh được chốc lát, sau đó lại tiếp tục hôn mê. Vu y nói đó là hiện tượng bình thường, qua vài ngày sẽ khỏi.”
Bạch Đồ lặng lẽ suy tư. Nếu cậu đoán không nhầm, thứ gọi là "nước thần” kia chính là rượu trắng hoặc loại cồn có nồng độ cực cao.
Vậy ra những thú nhân bị thương nặng kia... là đau đến mức tỉnh lại?