Chương 12-2: Lang hổ ai kỳ hung (2)
Typer: Tử Sắc YNhậm Hoài Tô lắc đầu,"Ta không nhớ." Y nhìn quanh gian địa lao, đây là nơi y vô cùng quen thuộc, rành rẽ đến từng vết bùn trong khe gạch, vậy mà hiện tại khi đứng dậy, trong lòng y trắng xóa, chẳng hề cảm thấy gì.
Không phẫn nộ, không oán hận, chỉ một cảm giác ngạc nhiên mờ nhạt.
"Thẩm Chiên Đàn đã làm gì với ngươi?" Nàng siết chặt nắm tay, nỗi phẫn hận đang từng chút thiêu đốt tâm can, khiến nàng đau đớn đến mức muốn đập nát gian địa lao này,"Y trói ngươi trong này làm gì?"
Nhậm Hoài Tô ngước lên, nghĩ rất lâu,"Ta không nhớ."
"Vậy máu thì sao? Đây là vết máu của người khác ư?" Nàng cười lạnh lẽo,"Ta... ta chưa từng hận một ai như thế... Đáng tiếc y đã chết, thật quá đáng tiếc y đã chết..."
"Đấy là vết tích có khi do kim đâm, có khi do đao chém, hoặc do lột da xẻo thịt để lại..." Y lơ đãng đáp, nhưng nàng bốc lửa phừng phừng, tóm lấy y, lạc giọng,"Ngươi nói gì cơ?"
Y dịu dàng bình thản nhìn nàng,"Chẳng qua chỉ là một số cực hình."
"Chẳng qua? Chẳng qua?"Nàng lẩm bẩm nhắc lại,"Trời ơi... Trời đất ơi... Y không những phản bội ngươi mưu hại ngươi, thiêu chết hơn ngàn người, y còn nhốt ngươi ở đây, trút lên ngươi mọi cực hình... Ta... Ta..." Nàng thình lình thét lên, yêu khí trong quạt qủy bộc phát, ầm một tiếng, bức tường đối diện toả thân hoàn bị cơn thịnh nộ của nàng khoét một lỗ thủng lớn bằng thân người, mảnh vỡ tung toé đầy trên đất,"Ta thực sự chỉ hận không thể gϊếŧ chết y một ngàn một vạn lần!"
"Cô Quang." Y điềm tĩnh nhìn lỗ hổng trên vách đá,"Nơi này không có manh mối của qủy nữ hay cách thoát khỏi thánh khí, chúng ta nên đi thôi." Y quả nhiên không hận, mi mắt khép hờ, cảnh tượng xung quanh chừng như chẳng liên quan gì đến bản thân.
Nàng ngoảnh phắt lại, giận quá hoá cười,"Ngươi... Ngươi vẫn môt lòng môt dạ muốn tìm cách phá trừ điềm trời chết tiệt ấy sao? Ngươi nhìn xung quanh xem... Ngươi nhìn xem trước đây ngươi đã phải hứng chịu những gì, ngươi thờ ơ đến thế ư? Sao ngươi có thể thờ ơ đến thế? Đây đều là những chứng cứ cho thấy thế nhân này có lỗi với ngươi, người đời đớn hèn đáng sợ như vậy, vì sao ngươi còn muốn cứu?”
“Người…“ Môi y mấp máy, giọng nói không có dù chỉ mảy may cảm xuucs ấy làm nàng càng điên cuồng giận dữ,”Nhậm Hoài Tô! Nếu ngươi thực sự muốn phá bỏ thánh khí, phá bỏ điềm trời, vẫn còn một phương pháp: Ngươi hãy yêu ta! Ngươi triệt để yêu ta! Yêu ta đến phát điên phát dại! Ngươi động tình sinh dục, giải trừ Phật ấn, triệt để biến thành thi mị… Thánh khí sẽ không giáng vào ngươi nữa, rồi ngươi tới Định Thi trận tự huỷ Phật khí, trên đời này sẽ không còn vạn thánh linh, không còn chuyện quỷ nữ hiến tế, trần gian sẽ được cứu vớt! Ngươi có làm được không? Có làm được không?”
Ánh mắt y êm ái mà chân thành, khi ánh mắt ấy soi vào nàng, tưởng chừng như có thể dìm người được nhìn chìm trong tình ý, nhưng đôi môi nhợt nhạt mà tròn đấy lại mấp máy, y nói rằng:”Ta và cô vô tình nào phải nhân gian vô tình. Chúng sinh có tình, cha mẹ hiền từ, hươu kêu hổ gầm, đều vì sinh tồn, hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, đều là chỗ tốt đẹp của vạn vật, há có thể hững hờ liếc mắt, nghe đấy rồi quên?”
Nàng lảo đảo lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn y, y đang nói gì? Nàng kêu gào bảo y hãy yêu mình điên dại, yêu đến hoá thành thi mị để dứt bỏ thánh khí, để có thể phá bỏ điềm trời mà y một lòng một dạ muốn giải trừ… Kết quả y nói… y nói ”Ta và cô vô tình nào phải nhân gian vô tình”… Trong lòng y, nàng và y trời sinh vốn phải “vô tình”, khác với “chúng sinh” có tình, hươu kêu hổ gầm đều đáng để bảo vệ, còn họ sinh ra làm dị loại là đáng đời, vô tâm vô dục là đáng đời, phải hy sinh tất cả là đáng đời hay sao? Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao nhát kiếm của y lại thản nhiên và tuyệt tình đến vậy… Vì y chưa từng đổi thay… chưa từng đổi thay! Y luôn như thế, trước nhát kiếm ấy là thế, sau nhát
kiếm
ấy cũng thế, nàng tưởng y từng động tâm, từng day dứt, thậm chí y còn mở miệng nhận sai!
Nhưng… y căn bản không hề đổi thay!
Y chưa từng… xếp nàng và y vào “chúng sinh”, “tình yêu” mà y nói, sự bảo vệ không hề có đạo lý ấy không phải dành cho nàng, y không có giới hạn với bản thân, và vì y coi nàng là “đồng loại” nên cũng không có giới hạn với nàng… Cho nên y có thể đâm nàng hai nhát kiếm ngay trong đêm động phòng, y xin lỗi vì y chưa tìm được cách nào khác khả thi, chứ không phải vì y đã tổn thương nàng!
Y vốn… chưa từng áy náy vì từng tổn thương nàng.
Y nói y và nàng trời sinh vô tình, cho nên chuyện yêu nàng đến điên dại yêu nàng đến biến thành thi mị mà nàng vừa nói là bất khả.
Tình ái của y chỉ có đại ái, không có tư tình.
Nước mắt nàng chợt trào tuôn như suối, kẻ này… kẻ này là thế, y thực ra vẫn luôn là thế, chỉ có nàng hết lần này đến lần khác bị những lời nói dịu dàng và ánh mắt chừng như tha thiết của y lường gạt, hết lần này tới lần khác! Hết lần này tới lần khác! Những lời hứa hẹn lời thật lòng mà mập mờ chẳng rõ, những săn sóc quan tâm ân cần và chuyên chú, đều là… đều là… ảo giác!
Là ảo giác mà thôi.
Là nàng ngông cuồng đa cảm.
“Cô Quang?” Y dịu dàng hỏi, thấy sắc mặt nàng đổi khác, nước mắt trào tuôn, dường như y hơi kinh ngạc,”Sao vậy?”
Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích,
Huyết Lưu Hà siết chặt trong lòng bàn tay, chớp mắt viên ngọc đột ngột biến hình, dài ra thành đinh nhọn, cơ hồ như sắp đâm vào giữa hai đầu mày Nhậm Hoài Tô… Nhậm Hoài Tô giơ tay tóm lấy cổ tay nàng, mũi đinh nhọn màu đỏ tạo thành bởi Huyết Lưu Hà kẹp giữa ngón tay nàng xuất hiện rõ ràng trước mắt, chỉ thấy y thoáng cau mày, nhìn vào nỗi thù hằn bộc phát từ đôi mắt nàng,”Cô Quang?”
Nàng không cử động, cổ tay bị y khống chết, Lục Cô Quang biết nếu đánh nhau, sức mạnh của nàng và kẻ này chênh lệch quá xa, bèn cười nhạt, thu hồi Huyết Lưu Hà,”Ta và ngươi vô tình, ngươi chỉ mến chúng sinh, cho nên ngươi không hận Thẩm Chiên Đàn, ngươi khoan dung đại độ từ bi bác ái, đâm ra ra là kẻ tiểu nhân.”
Y nhìn nàng chăm chú, ôn tồn,”Ta biết cô phẫn nộ hộ ta.”
Nàng cất Huyết Lưu Hà ngoảnh mặt đi, lạnh nhạt đáp,”Vậy thì đã sao?”
Vậy thì đã sao? Ngươi không quan tâm, ngươi không phẫn nộ, ngươi không canh cánh bên lòng, mình ta phẫn hận không thôi thì có ý nghĩa gì đâu?
Y vẫn nắm cổ tay nàng, năm ngón tay ấm nóng chậm rãi chuồi dần xuống dưới, l*иg vào tay nàng siết chặt. Nàng thoáng ngây người,giật phắt ra, quát lên,”Làm gì thế?”
Y bình thản đáp,”Ngón tay cô lạnh cóng, có phải vì khí huyết không điều hoà?”
Nàng sững người, chừng như giận quá hoá cười, rồi lạnh nhạt nói,”Ta khí huyết không điều hào chẳng liên quan gì đến thương sinh trong thiên hạ hay vô số chúng sinh, cho nên ngươi không cần phải để tâm?”
Y dường như ngẩn ra, thoáng cau mày, hồi lâu sau, y nói,”Đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về rồi.”
Nàng ngước lên, thờ ơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, y gọi,”Cô Quang.”
“Nhậm Hoài Tô.” Nàng lạnh lùng nói,” Nếu ngươi chỉ muốn cứu thế, chúng sinh không gì không đáng thương đáng mến, phàm là cách phá bỏ thánh khí giải trừ điềm trời ngươi đều có thể thửu, so với việc tìm phương pháp phân chia mơ hồ khó kiếm, chẳng bằng dốc sức một lòng nghiên cứu làm thế nào để gϊếŧ ta.” Nàng âm trầm nhìn y,”Dù sao gϊếŧ ta cũng dễ hơn cách phân chia thánh khí của Thẩm Chiên Đàn ngày xưa nhiều.”
Y nhíu mày, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng,”Nhát kiếm ấy là ta sai.”
“Ngươi không sai.” Nàng lạnh lùng đáp,”Hiện tại ta đã hiểu, ngươi không hề sai.” Nàng đứng chôn chân nơi đó, ngước mắt nhìn trời,” Nào, ngươi thử lại đi, nói không chừng có thể gϊếŧ ta, chỉ cần gϊếŧ chết vợ, có lẽ cả Phật ấn và thánh khí trời giáng đều sẽ không quấn chân ngươi nữa.”
“Ta đã nói, nhát kiếm ấy là ta sai.” Y vẫn ôn tồn, giọng điệu y hệt khi y nói câu này ngày hôm ấy, không hề khác biệt.
“Ta cũng đã nói, ngươi không sai.” Nàng lạnh lùng đáp lời,”Phiền ngươi phải vất vả kiếm tìm những phương pháp khác, mặc người đời liên tiếp chết đi dù vô tội, lãng phí bao nhiêu thời gian phổ độ chúng sinh, khiến kiếp nạn càng lúc càng ghê gớm, nhiều tội nghiệt như vậy một mình ta sao gánh nổi? Ra tay đi, nào là Thẩm Chiên Đàn, nào là phép phân chia, tất thảy đều lãng phí thời gian, ngươi không cần phải nghĩ nữa.”
“Cô Quang.” Y nói,”Ta sẽ không gϊếŧ cô.”
Nàng vốn còn muốn nói tiếp, vốn còn muốn cười nhạt nói rằng thật nhờ y nể tình, thật nhờ y từ bi bác ái nên “vật phẩm” cứu thế như nàng mới nghênh ngang sống tới hôm nay. Nếu trong lòng y nàng chỉ là một “sinh mạng”, là vật để cứu thế, vậy muốn gϊếŧ thì hãy gϊếŧ đi! Vờ vịt ân cần săn sóc, thể hiện từ bi bác ái tỏ ra khoan dung đại độ, không phủ nhận những hiểu lầm của nàng… Y cần gì phải như vậy?
Có nghĩa lý gì đâu?
Luận võ công pháp lực, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của y, huống gì hiện tại họ đang ở sau dưới lòng đất, nàng từng tin tưởng dựa
dẫm y đến thế, muốn chém muốn gϊếŧ, còn không phải dễ như trở bàn tay? Nếu đã vô tình, thì có vờ vịt đến đâu, cũng chẳng qua chỉ thêm phần nhạt nhẽo.
Nhưng y nói “Ta sẽ không gϊếŧ cô.”
Y nói thản nhiên như vậy, trầm thấp ôn hoà, hiển nhiên phát ra từ nội tâm.
Chỉ chớp mắt, những lời giễu nhại móc mỉa cay đắng sau đó của nàng tắt lịm đi.
Y vẫn nhìn nàng bằng cái nhìn dường như tha thiết ấy, nói với nàng bằng giọng dịu dàng tột bực đầy chân thành,”Hãy tin ta, ta sẽ không gϊếŧ cô.”
Nàng nhắm mắt, không muốn nhìn y.
Y đưa tay sang, nắm lấy những ngón tay giá buốt của nàng, vẫn dịu dàng nói,”Ta tin rằng, nhất định sẽ có cách khác tốt hơn là gϊếŧ cô. Đã không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.
Ngón tay truyền đến hơi ấm, trên má nàng vết lệ chưa khô hẳn, đôi mắt hãy còn cay xót, nhưng vì câu nói ấy, nàng lại không thể tiếp tục hận y… Câu nói ấy thực ra… thực ra… nhất định không dịu dàng như nàng được nghe.
Thực ra… chẳng hề dịu dàng.
Nhưng nàng vẫn được y nắm tay, lần từng bước một về lại bên tường đá.
Nhậm Hoài Tô nghe ngóng thanh âm phía sau bức tường, lập chưởng như đao, chém xuống bức vách. Chỉ nghe tiếng bục vỡ lách cách, trên vách tường xuất hiện vết nứt hình mạng nhện, đá vụn thành từng khối cỡ trứng gà, từ từ sụp xuống, để lộ một cái hang mới phía sau.
Nàng ngẩn người, đây nhất định là thứ năm ấy Nhậm Hoài Tô mới biến thành thi mị không phát hiện ra, nếu Nhậm Hoài Tô ngày xưa phát giác ở đây có thêm một gian phòng đá, ắt sẽ không chọn cách phá cửa sắt ra ngoài.
Sau khi đá vụn thôi đổ xuống, bức tường đá để lộ một lỗ hổng cao nửa thân người. Nàng soi Huyết Lưu Hà vào, bên trong trống rỗng, dường như là một đường hầm. Nhậm Hoài Tô nắm tay nàng đi vào đó, nàng không khỏi cất tiếng hỏi,”Ngươi đã nghe thấy gì?”
Y trả lời,”Tiếng nước chảy.“
Tiếng nước chảy? Nghĩa là có suối ngầm? Y nắm tay nàng dắt đi vào bóng tối, ánh sáng Cực Nhật Châu dần dần soi rọi từng tấc một ở khoảng không trước mắt, rẽ mấy lần, vách đá hai bên rắn chắc như sắt thép, không biết ngày xưa đã dùng gì để đào bới. Một hồi lâu sau, trước mắt bỗng nhiên có ánh sáng nhập nhoạng, một luồng gió mát phả lên mặt, rõ ràng phía trước có lối ra.
Tiếng nước chảy róc rách vẳng về từ phía xa, hau người bước nhanh hơn, ánh sáng càng lúc càng mạnh, sau đó là mảng màu xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt. Đến cuối đường hầm, cả hai đều không khỏi sững sờ.
Đó là một con thác nhỏ, tiếng nước chảy vọng về từ đây, dòng nước trong vắt soi sắc trời quang đãng, vài tảng đá tự nhiên chồng lên nhau tạo thành lối ra. Bên cạnh thác nước là một bụi chuối xanh biếc, bụi nước li ti đọng thành giọt trên tàu lá, tí tách rơi xuống mặt đất,màu xanh cây cỏ và cơn gió mát lành là từ đây truyền đến.
Dưới bụi chuối là tảng đá lớn, trên mặt đá phẳng phiu bày một bàn cờ.
Những quân cờ rắng đen trên bàn cờ nhiều năm thấm nhuần bụi nước từ con thác nay đã phai màu, phủ một lớp rong rên xanh biếc, dưới đất là một hộp cờ đóng nắp kín kẽ cũng đã rêu phong, gần như gắn chặt vào mặt đất. Đối diện bàn cờ, trên tảng đá xám xanh được hơi
nước tẩy rửa phẳng lì sạch sẽ đặt một cái hookp màu đen sắt thép.
Cái hộp không bám rêu, chr bị hơi nước nhiều năm mài nhẵn nhụi, phía trên bị ai đó dùng vât sắc vạch bảy tám vết sâu. Không phải vết đao hay kiếm, không rõ là do vật gì, hệt như có ai đó chịu đứng và giữa giụa trong đau đớn đã khắc lại từng nét lên chiếc hộp.
Nàng buông tay Nhậm Hoài Tô, không kiềm lòng được nhắc lên cái hộp đen, rất nặng, không biết chế bằng loại đá gì mà trọng lượng độ trăm cân. Hộp gài bằng khoá đồng đơn giản, ở nơi ẩm ướt, khoá đồng đã hỏng từ lâu, Nhậm Hoài Tô khẽ lật nắp, cái hộp mở ra ngay.
Bên trong là một hàng kim châm quen thuộc, và một cuốn sách.
Chiếc hộp dường như vô cùng kín kẽ, không hề thấm nước, cuốn sách bên trong dù đã ố vàng nhưng vẫn vẹn nguyên. Lục Cô Quang cầm cuốn sách lên, chỉ thấy bìa đề hai chữ lớn “Hung Tàng”.
Lật giở, bên trong rờ rỡ mấy dòng,”… theo biến hoá mà tạo âm dương, đổi huyết nhục
để được trường sinh tuân thủ dị lý trong thiên địa, đừng nhật nguyết mà tích công phu, lấy không hoá có, đoạt như thần phạt, lấy một địch mười, mười địch trăm, lấy trăm cầu ngàn, lấy trí vạn năng…”
Nàng khép sách, sững sờ nhìn đăm đăm vào nó.
Hồi lâu sau, nàng hỏi: “Đây là thứ gì?”
Y điềm tĩnh đáp,”Sách cực hungm dạy người cách dị biến.” Lại sau chốc lát, y thoáng ngập ngừng rồi ôn tồn nói tiếp,”Thẩm Chiên Đàn… bị cuốn sách này đầu độc.”
“Ý ngươi là… y vì có
được cuốn sách này mới hoả thiêu Vô Thuỷ cung, bức hại ngươi?” Nàng hỏi bình tĩnh đến bất ngờ, lấy không hoá có, đoạt như thần phạt, lấy một địch mười, mười địch trăm, lấy trăm cầu ngàn, lấy trí vạn năng… là thế nào? Y gϊếŧ ngàn người thì có có thể đạt được ‘vạn năng’ gì?”
Nhậm Hoài Tô lắc đầu,”Cái gọi là ‘vạn năng’ chẳng qua là cách nói để mê hoặc lòng người, nếu không phải phường lòng tham lam, tâm địa thâm độc như Thẩm Chiên Đàn, người bình thường dù cho có được cuốn sách này. Cũng há có thể nhận lấy hậu quả ‘vạn năng’ như y được?” Y chậm rãi nói,”Tài phẩm càng cao, ra tay càng cao minh, hại người hại mình càng không chùn tay dè nể,
cho đến khi.. không ai có thể gánh đỡ.”
Nàng nhìn y lạ lùng, trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy chừng như y đã cởi bỏ cái lốt vô dục vô cầu, trở nên có chút nhân tính, nhưng những lời lẽ này lại hoàn toàn trái ngược với hung hoài điềm tĩnh đạm bạc của y ngày thường, cứ như thể y từng suy xét về ác nghiệp của Thẩm Chiên Đàn vô số lần, và cũng căm ghét đến tận xương tuỷ từng chi tiết nhỏ.
Nàng nghĩ y thực sự hận Thẩm Chiên Đàn, chỉ là đến y cũng không hiểu mà thôi.
Hoà thượng điên không hận những cực hình Thẩm Chiên Đàn trút xuống người y, y hận Thẩm Chiên Đàn không thể chống lại sự mê hoặc từ cuốn sách này, từ đó tạo nên hậu quả không ai có thể gánh đỡ nổi.
Nàng tưởng nàng hiểu.
Nhưng lại không biết thực ra nàng không hề hiểu.
“Không đúng! Nếu Thẩm Chiên Đàn thực sự xấu xa đến thế, tham lam, âm hiểm, ác độc như ngươi nói, vì sao thánh khí lại giáng vào người y?” Nàng ngước lên,”Lẽ nào trời xanh cao với thạm chí còn không phân biệt được kẻ xấu với người tốt?”
Y ngoảnh lại, trông bàn cờ im lìm qua
mấy mươi độ xuân thu, lặng đi một thoáng,”Y từng là người tốt.”
Nàng cũng liếc nhìn bàn cờ, ngước đầu ngắm quang cảnh sắc xinh đẹp ở cửa hầm, mấy mươi năm gió lành chẳng đổi, nàng bỗng trút một hơi dài,”Loài người tốt hay xấu, đáng sống hay đáng chết, làm sai hay đúng… Nếu chỉ xét dăm ba người, thì làm sao xét được?”
Nàng nghĩ đến hoà thượng Ma Đà từng truy sát nàng, gã hoà thượng ấy… cũng từng là người tốt.
“Ta về thôi.” Y nhìn sang nàng dịu dàng,”Cô có đói không?”
“Không đói.” Nàng đáp lơ đễnh, rồi lập tức cười lạnh,”Nếu ta đói, ngươi lại lấy máu mình cho ta uống?”
Y bình thản đưa cánh tay ra,”Tuỳ cô.”
Nàng nhìn cái vòng ngọc trên cổ tay y, nụ cười trên môi nhợt nhạt đi,”Ngươi vẫn còn mang nó ư?”
“Đó là vật quý giá của cô đem tặng cho ta, há có thể phụ rẫy?” Y dịu giọng đáp, rất nghiêm túc cẩn trọng.
Nàng cau mày, ngoảnh mặt đi, kẻ này vô tâm vô tình, như mi mục như mùa xuân, lời lẽ ngọt ngào, khiến người ta… khiến người ta….
Nàng buốn bã nghĩ, khiến người ta không hận nổi.
Một canh giờ sau họ về lại quầy bánh bao, bà lão bán bánh bao vẫn đang ngồi gà gật sau l*иg hấp, Nhậm Hoài Tô đi ngang thoáng dừng chân, móc ra một tấm ngân phiếu từ trong tay áo, nhẹ nhàng chặn lại trên bàn, rồi nhanh chóng vào trong. Lục Cô Quang nhìn y đặt tâm ngân phiếu xuống bàn như không mà tròn xoe mắt, gã này… gã này cũng có lòng thông cảm? Cũng biết ăn nhờ ở đậu thì phải trả tiền?
À… Nàng chợt hiểu ra… Bà lão bán bánh bao này cũng là một trong “chúng sinh” của y, cho nên khi bà ta tuổi cao sức yếu, một thân một mình không nơi nương tựa, y bèn chìa tay giúp đỡ, đó cũng là hành thiện mà Phật tổ đã dạy y.
Hai người đi vào nhà, gió nhẹ thổi qua tấm ngân phiếu trên bàn, mảnh giấy chạm vào góc áo của Như bà bà kêu sột soạt. Bà lão mở mắt, nhìn tờ ngân phiếu, một lúc sau, dùng đôi bàn tay chằng chịt nếp nhăn và lốm đốm đồi mồi xé nát, những mảnh vụn giấy trắng mực đen tung bay trong không gian như đổ tuyết, cuối cùng rơi xuống trải đầy mặt đất.
Tan tác và im lìm.
…
Nhậm Hoài Tô bước vào phòng, Sở Thù Trân bày đầy một bàn tiệc, đang đợi người.
Rượu thịt trên bàn hẵng còn ấm nóng, đều mua từ bên ngoài, đầy đủ các loại sơn trân hải vị, nàng ta một mình ngồi với một bàn ê hề đồ ăn thức uống, chỉ tự châm cho ly rượu nhỏ, chậm rãi nhấp môi.
Nghe tiếng hai người trở về, nàng mỉm cười, giơ tay quét một lượt qua bàn tiệc,”Ngồi đi.”
Lục Cô Quang quả thực rất đói, bèn cầm đũa ăn thịt. Sở Thù Trân dung mạo thanh tú, nhưng tửu lượng rất cao, gắp vài gắp thức ăn, lại chúc một lần rượu. Nhậm Hoài Tô vẫn giữ giới luật của người xuất gia, không uống rượu, Lục Cô Quang chẳng chừa thứ gì, thường ngày nàng hiếm khi uống rượu với người khác, không mấy chốc đã say.
“Lục cô nương?” Sở Thù Trân lay nàng vài cái, dịu giọng hỏi.
Nhậm Hoài Tô lắc đầu,”Cô ấy say rồi.”
Nàng chăm chú ngắm nhìn gương mặt Lục Cô Quang hồi lâu, lại lay mấy bận, chợt ra tay như chớp điểm vài huyệt đạo trên người Lục Cô Quang.
Nhậm Hoài Tô chẳng hề ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn Sở Thù Trân. Nàng ta ngước lên, thoáng thở dài,”Nhậm công tử lẽ nào không thắc mắc sao phải chuốc say Lục cô nương?”
Nhậm Hoài Tô chỉ ly rượu trên bàn, bình thản nói,”Sở Giang Xuân là loại rượu mạnh nhất trong thành, nhưng không phải là loại đắt hay ngon nhất.” Điềm nhiên như thế, khiến người ta cảm thấy lòng y chứa cả đất trời, dạ y sáng tựa nhật nguyệt, nhưng hiển nhiên có nhiều khi, phong thái rộng rãi của y không có nghĩa rằng y không chú ý tiểu tiết.
Sở Thù Trân rất ngạc nhiên, y lại biết Sở Giang Xuân, thậm chí từ một ly rượu mà nhìn ra nàng cố y chuốc say Lục Cô Quang, còn biết nàng không có ý làm tổn thương Lục Cô Quang cho nên không ra tay ngăn cản.”Nhậm công tử, không biết chuyến đi ngày hôm qua của công tử có thu hoạch gì không?”
Lục Cô Quang cho tay vào ngực áo, lấy ra cuốn sách cổ ở cửa hầm viện Phủ Tâm,”Trong cuốn sách này… có lẽ sẽ có đáp án.”
Sở Thù Trân nhìn cuốn sách đề tên “Hung Tàng”, từ nhỏ nàng đọc ngàn vạn cuốn sách, nhưng chưa từng thấy tựa này,”Đây là ở đâu ra.”
“Có lẽ là di vật của Thẩm Chiên Đàn.” Y đáp,”Ta đã xem qua, bên trong…” Y thoáng ngập ngừng,”Có ghi chép phương pháp phân chia thánh khí.”
Sở Thù Trân kinh ngạc đứng phắt dây,run run hỏi,”Thật ư?”
Nhậm Hoài Tô gật đầu,”Tìm một người sống, truyền máu sang cho máu có thể dung hoà là được.”
Sở Thù Trân ngẩn ra,”Đơn giản như vậy?”
Nhậm Hoài Tô khẳng định,”Chỉ đơn giản như vậy.”
“Đơn giản như vậy… cho nên sở dĩ năm xưa Thẩm Chiên Đàn tìm đến… Nhậm Hoài Tô ngày đó, thực ra không hề là bắt buộc, mà là cố tình chọn lựa…” Nàng càng thêm kinh ngạc, nếu là như thế, việc Thẩm Chiên Đàn chọn Nhậm Hoài Tô để phân chia thánh khí ắt có dính dáng đến chuyện sau này y liên tục bức hại Nhậm Hoài Tô, chứ không hề là ngẫu nhiên.
“Cuốn sách này ghi lại năm mươi sáu thuật pháp chính lẫn tà.” Nhậm Hoài Tô không nói cụ thể năm mươi sáu thuật pháp ấy ghê gớm đến mức nào, chỉ bình tĩnh nói tiếp,”Phép phân chia thánh khí chỉ cần hai người máu có thể dung hoà với nhau, nhưng…” Y trầm ngâm chốc lát, thận trọng nói,”Máu của ta, chỉ sợ người thường khó lòng tiếp nhận.”
Sở Thù Trân mỉm cười,”Công tử biết được bao nhiêu rồi?”
Nhậm Hoài Tô chăm chú nhìn chén Sở Giang Xuân nguyên vẹn trước,”Ắt hẳn không nhiều bằng cô nương.”
Sở Thù Trân lấy đi ly rượu nọ,”Ta
vốn có một cách, nay nghe lời công tử, lại cảm thấy dường như là ý trời.”
Nhậm Hoài Tô nhìn nàng rất nghiêm túc chân thành,”Xin lắng nghe.”
“Lục cô nương là vợ công tư, nếu công tử gϊếŧ cô ấy, phạm tội gϊếŧ vợ, thánh khí lập tức bị phá vỡ.” Sở Thù Trân ôn tồn,”Nhưng một khi thánh khí bị phá vỡ, Nhậm công tử cũng biết, thể xác công tử là thi mị, đến lúc đó cũng là vật diệt thế hại người. Cho nên không thể gϊếŧ Lục cô nương, ít nhất… hiện tại không thể gϊếŧ.” Nàng nhìn Nhậm Hoài Tô,”Nhưng như công tử nói, điềm trời có quỷ nữ hiến tế, nếu gϊếŧ quỷ nữ, diệt thế cũng không thành, cho nên gϊếŧ quỷ nữ cũng là một cách.
“Quỷ nữ? Trời đất bao la, phải tìm ở đâu?” Mắt y khép hờ, không mấy nhiệt tình.
“Quỷ nữ năm xưa từ đâu đến chúng ta không rõ, nhưng chúng ta có thể tạo thành một quỷ nữ.”Sở Thù Trân nhả từng chữ một,”Lục Cô Quang nửa người nửa quỷ, sợ dương không sợ âm, chỉ cần chúng ta có thể diệt được phần người của cô ấy, còn lại… chính là quỷ…”
Nhậm Hoài Tô bắt đầu cau mày, lại nghe nàng tiếp tục nói.”… Đương nhiên, nếu bây giờ tuỳ tiện ra tay, máu quỷ trong người cô ấy không nồng đậm, thi triển pháp thuật huỷ diệt phần xác người của cô ấy, chỉ sợ Lục Cô Quang không sống nổi, cho nên cần phải nhờ đến Nhậm công tử hỗ trợ.” Nàng cắn môi,” Ta vốn cho rằng cách này tàn nhẫn, ắt
phải làm trái lẽ trời, nhưng nay Nhậm công tử được biết, người có thể phân chia thánh khí với Nhậm công tử cần phải có thể chất tương tự, máu có thể hoá vào nhau. Trên đời ngoài Lục Cô Quang, chỉ sợ không ai nhận nổi dòng máu thi mị của công tử, đây chính là ý trời!” Sở Thù Trân nghiến từng chữ một,”Bất luận phép phân chia thánh khí mà Nhậm công tử muốn tìm hay cahcs hình thành quỷ nữ mà ta nghĩ, Nhậm công tử đều phải đem máu mình truyền vào người Lục Cô Quang! Một là, có thể phân chia thánh khí, hai là, máu quỷ hoà vào Lục Cô Quang, tất nhiên sẽ làm gia tăng quỷ khí. Công tử cũng từng nói, muốn phân chia thánh khí, trước tiên phải “tìm một người sống”, khi Lục Cô Quang không thể duy trì thân người, phép phân chia thánh khí sẽ mất hiểu lực, lúc ấy Nhậm công tử phải bỏ vợ, công tử phải bỏ rồi mới được gϊếŧ Lục Cô Quang. Đến lúc đó cô ấy hoá thân thành quỷ, chúng ta làm phép huỷ diệt phần nhân tính và xác người tàn dư của Lục Cô Quang. Một khi trở thành xác quỷ, cán quỷ sẽ phá xác mà ra, đó chính là lúc kết liễu quỷ nữ!” Sở Thù Trân đứng bật dậy,”Ta đã tra điển tịch, quỷ nữ thành hình, ắt sẽ máu nhuộm Thần Châu, cơ hội duy nhất để gϊếŧ cô ta chính là khoảnh khắc cánh quỷ phá xác mà ra! Đôi cánh ấy lúc mới thành hình vẫn ở dạng hữu hình, trong thời gian một ly trà dùng đao kiếm chém gãy cánh quỷ, quỷ nữ sẽ tàn lụi quỷ khí mà chết!”
Như vậy… điềm diệt thế sẽ bị phá vỡ, quỷ nữ đời này đã chết, vạc Cửu Thiên sẽ không xuất hiện, thiên hạ lại thái bình. Nhậm Hoài Tô gϊếŧ quỷ nữ là hành thiện, thánh khí không phá, có thể suy trì tình trạng hiện tại của y.”
Chỉ cần… gϊếŧ chết một người, có thể cứu sống vô số mạng người chúng sinh trong bể khổ.
“Ta đã suy xét mọi thứ trong quá
trình này.” Sở Thù Trân vừa nãy đứng bật dậy vì nói quá hăng hái, nay từ từ ngồi xuống.”Mỗi phân đoạn ta đều có thể dốc hết sức giúp đỡ, thuốc men để giúp Lục Cô Quang mau chóng thành quỷ nữ ta cũng đã bắt đầu phối chế, ta nắm chắc tám phần, nhưng không biết ý Nhậm công tử thế nào?”
Đầu mày y vẫn duy trì trạng thái cau nhẹ như vừa nãy, qua một hồi lâu, ánh mắt rơi trên gương mặt say mèm của Lục Cô Quang,”Quỷ nữ?”
----Đôi lời của typer: Không biết NHT có thực hiện đúng lời hứa của mình với LCQ hay không, nhưng dù gì thì vẫn mong LCQ đang giả vờ say mèm…