Mới 6 giờ Bạch Niểu đã bị Cao Chiêm bế từ trên giường bế lên.
Bạch Niểu rất thích ngủ, đêm qua lại lăn lộn đến đêm muộn, cho nên lúc này cô khóc lóc náo loạn, thế nào cũng không chịu dậy sớm.
Cao Chiêm khác với sự hà khắc của những người còn lại, bình thường anh vẫn luôn cưng chiều Bạch Niểu, cô ham ăn lười làm, ngày nào cũng phải đợi mặt trời lên cao mới bằng lòng dậy, nhưng Cao Chiêm thương cô nên chưa bao giờ quản cũng chưa từng trách mắng.
Thỉnh thoảng Bạch Niểu mắc lỗi Cao Chiêm còn giúp cô che giấu.
Bạch Niểu rất sợ bọn họ nhưng lại không quá sợ Cao Chiêm.
Cô ngồi trong lòng Cao Chiêm, tay níu chặt lấy cổ anh, kéo dài giọng, trông giống như khổ sở muốn chết: "Em không khỏe, anh cho em ngủ thêm một lát nữa đi."
Bạch Niểu vốn giỏi giả vờ.
Dù chỉ có ba phần khó chịu cô cũng có thể diễn thành mười phần.
Nhưng Cao Chiêm luôn chiều chuộng Bạch Niểu, chưa từng vạch trần lời nói dối của cô, thậm chí còn sẵn sàng mỉm cười xin nghỉ giúp cô.
Thế mà hôm nay anh lại đặc biệt lạnh lùng nghiêm khắc.
Cao Chiêm nhíu mày bóp nhẹ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bạch Niểu: "Đừng quậy nữa, Bạch Niểu."
Bởi vì được anh quá mức nuông chiều, cô ở bên anh lâu ngày liền quên mất phải xem sắc mặt người khác, ngay cả khi anh thực sự tức giận cô cũng không nhận ra.
Từ nhỏ Bạch Niểu đã được nuông chiều đến kiêu căng, chỉ vài năm gần đây mới học cách thu liễm lại đôi chút.
Mãi đến khi bị Cao Chiêm ấn ngồi xuống đùi, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Chiếc váy ngủ mỏng manh bị vén lên, lòng bàn tay anh vung xuống liên tiếp, khi cơn đau ập tới, thậm chí Bạch Niểu còn quên cả khóc, chỉ đến khi đôi mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt to tròn mới không kìm được mà rơi xuống.
Cô khóc nức nở, gương mặt nhanh chóng ửng đỏ, giọng nói lẫn trong tiếng nghẹn ngào: "Em, em sai rồi, Cao Chiêm, em không quậy nữa..."
Vòng eo của Bạch Niểu run rẩy, bờ vai nhỏ cũng không ngừng run lên.
Thực ra cô rất biết cách nhìn sắc mặt người khác, cũng rất giỏi đoán ý mà hành động, vừa thấy Cao Chiêm nổi giận, cô lập tức mềm giọng cầu xin.
Nhưng lần này Cao Chiêm không hề nương tay, chỉ sau khi dạy dỗ cô xong anh mới ôm cô trở lại trong lòng.
Dạo gần đây cô vẫn luôn ở bên Cao Chiêm, đã rất lâu không bị phạt.
Bạch Niểu ngồi ở trên đùi Cao Chiêm, vừa khóc thút thít vừa cố gắng nhấc người lên một chút, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Chiêm, cô lập tức không dám động đậy.