Vạn Thương nghĩ rằng tuy đi theo người thân trong tộc cùng nhau chạy trốn sẽ an toàn hơn một chút, nhưng bọn họ vốn dĩ là vì tránh binh họa mới phải rời khỏi quê hương, kinh thành cũng tốt, Giang Nam cũng tốt nhưng trong loạn thế, nơi tốt như vậy chắc chắn là nơi binh gia tranh giành, ngược lại nơi thôn quê nghèo khó sẽ bị bỏ qua.
Đương nhiên sự an toàn của nơi thôn quê nghèo khó cũng có hạn, nói không chừng có loại tặc nhân xuống núi làm loạn.
Vạn Thương suy nghĩ một phút, vắt óc nhớ lại những đoạn đối thoại cốt truyện trước đây với ca ca. Nghe nói nhà mẹ đẻ của mẹ anh ta đặc biệt nghèo, nghèo đến mức ước chừng ngay cả tặc khấu cũng không có. Nàng liền quyết định đánh cược, chọn lựa chọn thứ ba.
Đợi đến khi đến đích, một nút thắt quan trọng khác nhảy ra, anh em bọn họ muốn hòa nhập vào người địa phương, nhất định phải kết hôn với người địa phương.
Vạn Thương chọn cho ca ca một cô gái mồ côi có sức lực lớn, năng lực học tập mạnh nhưng gia cảnh rất kém làm thê tử.
Đến lượt mình, nếu có lựa chọn không kết hôn, nàng chắc chắn sẽ chọn không kết hôn nhưng đương nhiên là không có. Sau đó nàng liền chọn một người trượng phu có “công công và bà bà lý lẽ, đại cô dịu dàng đáng yêu”, nhưng khuyết điểm của người trượng phu này là “ngày tân hôn sẽ bị bắt đi lính”. Vạn Thương quả thực hài lòng không thôi, nàng vốn dĩ không muốn kết hôn, không có trượng phu chẳng phải vừa hay sao?
Cứ như vậy chơi, nhân vật trò chơi mở đầu mười tuổi, kết hôn năm mười bảy tuổi, mắt thấy sắp chơi đến ba mươi sáu tuổi rồi, cuộc sống dần dần tốt hơn, loạn thế sắp kết thúc, Vạn Thương cuối cùng cũng chơi đến mệt mỏi. Nàng cứ như vậy ngủ thϊếp đi...
Một giấc tỉnh dậy, Vạn Thương phát hiện mình xuyên không rồi.
Ồ, hoặc cũng không thể gọi là xuyên không, mà là trò chơi RPG nàng chơi thành sự thật rồi.
Nàng biến thành nhân vật trong trò chơi.
Trước khi ngủ, dòng thời gian trong trò chơi vừa vặn đẩy đến nhân vật ba mươi sáu tuổi, đứa con trai rẻ tiền dán nhãn “hiếu thuận” đích thân xuống bếp, nấu cho nhân vật một bát mì trường thọ thơm nức mũi.
Vạn Thương sau khi tỉnh ngủ, vừa hay là ngày thứ hai sau khi ăn xong mì trường thọ, một đám người từ kinh thành tìm đến, nhìn thấy nàng liền quỳ xuống khóc lớn: “Phu nhân, Hầu gia phái chúng tôi đến đón ngài về.”
Vạn Thương: “???”
Trải qua sự dò xét cẩn thận, Vạn Thương phát hiện ra hai điểm. Điểm thứ nhất, nàng không cần cố ý giả bộ đối nhân xử thế, cứ trực tiếp theo tính cách chân thật nhất của mình, xung quanh không có bất cứ ai cảm thấy kỳ lạ. Bọn họ không cảm thấy tính cách của nàng thay đổi, có thể thấy nàng không phải xuyên không thành một người khác, quả thật chính là trò chơi mô phỏng kia của nàng thành sự thật rồi.
Điểm thứ hai, liên quan đến vị trí Hầu phu nhân, nàng vốn dĩ muốn từ chối không nhận. Nhất là sau khi biết trượng phu cho rằng bọn họ đã qua đời nên sớm đã tái hôn, Vạn Thương cảm thấy cái gọi là trượng phu kia chỉ cần an bày cho nàng và đứa con trai rẻ tiền ở vùng ngoại ô kinh thành, rồi cho chút bạc là được rồi.
Nhận bạc xong, lương tâm không hổ thẹn, dù sao trong trò chơi nàng cũng đã để cha mẹ chồng sống hết tuổi già, cũng nuôi lớn con trai. Nhưng vị trí Hầu phu nhân, nàng nhận thấy mình không xứng đáng. Nàng vốn dĩ không cảm thấy mình nên có trượng phu!
Kết quả phát hiện, không được.
Nàng thật sự phải vào Hầu phủ, phải làm cái danh Hầu phu nhân này.
Bởi vì chuyện của An Tín Hầu phủ và chuyện trong hoàng cung liên quan đến nhau rồi.