Chương 19
“Xin chào tiểu thư Lily.”Một thân âm khá quen thuộc cách chỗ cô không xa truyền đến, Tô Lị làm theo bản năng, quay đầu lại nhìn, liền thấy một chiếc xe ngựa ở bên phía kia đường, bên trong là một nam tử với gương mặt vô cùng đáng yêu đang ghé đầu ra khỏi cửa sổ, hắn ta tươi cười hé ra cái răng nanh nho nhỏ, mà lại còn đang giơ tay vẫy vẫy cô lại.
Tô Lị nhìn một hồi, xác định được người đó chính là người vừa mới chào cô, nên cô lập tức xoay người, nhấc làn váy lên khẽ cúi người xuống: “Xin chào Bá Tước Louis đại nhân.”
“Lily, lại đây!” Josie hướng Tô Lị vẫy tay, ý bảo cô đi qua chỗ của hắn.
Nhưng Tô Lị cũng không có ngu đến mức nghe theo lời hắn mà đi qua bên đấy, cho dù nụ cười này của Josie là thiên chân vô tà, nhưng là cô biết, hắn ta cũng giống như Shere, là một ma cà rồng!
Cô đã biết thân phận thật sự của hắn, thì làm sao lại ngu ngốc đến nỗi đem dê vào miệng cọp được? Vì vậy Tô Lị uyển chuyển cự tuyệt: “Thật có lỗi, Bá tước đại nhân. Hiện giờ tôi còn có việc gấp phải làm, tôi xin phép đi về trước!”
“Tiểu thư Lily có muốn tán gẫu cùng với ta một chút hay không? Đây là chuyện về Shere!”
Tô Lị đang định cất bước đi, nhưng khi thấy câu cuối cùng của hắn, bước chân bất giác đã dừng lại.
Tô Lị xoay người khẽ cười: “Tôi tưởng là giữa chúng ta hẳn không có gì để tán gẫu!”
“Đi lên đi, bằng không ta sẽ xuống cắn đứt cổ của tiểu thư đấy!”
Câu nói tràn ngập tính uy hϊếp vang lên, làm cho đầu Tô Lị đầy hắc tuyến, nếu đã vậy thì vì sao hắn còn phải hỏi ý kiến của cô a?
Do dự một hồi, Tô Lị vẫn đi đến chỗ chiếc xe ngựa kia, khi cô bước vào bên trong, liền phát hiện bên trong xe còn có một nam tử tóc vàng khác với vẻ mặt tràn đầy ý cười đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô.
“Xin chào, tôi tên là Cleves, lần trước hai chúng ta cũng đã gặp qua ở yến hội!”
“Xin chào, tôi là Lily.” Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng Tô Lị vẫn giữ bình tĩnh chào hỏi với Cleves, sau đó tiếp tục đề tài vừa rồi. “Các ngài muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Không có gì, chẳng qua là hai chúng ta đang nhàm chán cho nên muốn tìm Tiểu thư Lily để tâm sự mà thôi.”
Tô Lị nhịn xuống ý muốn xúc động chửi bậy trong lòng, trầm giọng nói: “Vậy nếu hai ngài không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.”
“Shere đang bị thương, nguyên nhân là do hắn đánh nhau với một người trong gia tộc Phạm Hải Tân một tháng trước.” Josie nhanh chóng xoay chuyển đề tài.
Tô Lị giật mình, đêm hôm đó Shere đã bị thương sao? Có thể là do cô đứng cách quá xa Shere, lại thêm vầng sáng của quả quang cầu, cho nên cô không chú ý thấy sự khác thường của Shere, lúc đó cô chỉ thấy hắn dễ dàng phá hủy được quang cầu của Hawke mà thôi.
“Shere bị thương nghiêm trọng không?” Tô Lị nhịn không được vội hỏi.
“Một chút vết thương đó không tính là cái gì với Shere, chỉ là hắn tiến nhập vào tạm hưu kỳ mà thôi, hôm nay cũng vừa vặn là ngày hắn thức tỉnh, chúng ta vừa từ chỗ hắn trở về, nhưng thật đáng tiếc là hắn còn chưa có tỉnh.”
Nghe vậy, Tô Lị khẽ thở ra một hơi, tạm hưu kỳ của ma cà rồng nàng có biết chút ít, nó là một thời kỳ khác với hôn mê kỳ. Tạm hưu kỳ là tự bản thân ma cà rồng đó tiến nhập vào trạng thái ngủ, sau một thời gian nhất định sẽ tỉnh lại.
Mà ma cà rồng không có khả năng khống chế hôn mê kỳ, trước khi tiến vào trạng thái hôn mê kỳ, thân thể của ma cà rồng sẽ có một vài dấu hiệu nhắc nhở để họ chuẩn bị tốt cho bản thân. Khi tiến vào hôn mê kỳ, ma cà rồng sẽ không biết khi nào mình thức tỉnh, có khi là mười năm, hoặc hai mươi năm, nhưng cũng có khi là một trăm năm.
Nhưng là, nếu Shere không bị thương nặng vậy tại sao lại tiến vào tạm hưu kỳ? Tô Lị lơ đãng liếc mắt nhìn hai nam tử trước mặt một cái: “Hai người các ngài đều là Daywalker* đúng không?”
*Daywalker là một loại ma cà rồng ban đầu là con người, sau đó bị ma cà rồng thuần chuyển đổi thành, có thể đi lại tự do dưới ánh nắng mặt trời.
“Xem ra Tiểu thư Lily rất có hiểu biết về Huyết tộc chúng tôi!” Cleves ngiêng đầu, cười cười nhìn Tô Lị, ánh mắt thoáng lướt qua cành hoa trong tay cô. “Cành hoa trong tay tiểu thư rất đẹp.”
Tô Lị nhìn cành cây hoa tường vi trong tay, nói: “Đúng vậy, vừa nãy tôi ngoài ý muốn thấy được hoa tường vi còn có thể nở vào mùa này, nhìn đẹp mắt cho nên liền mua về.”
“Shere cũng thích nhất loài hoa tường vi này, cũng may lần đó cô không nhận hoa của hắn, bằng không hiện tại ta cũng không thể được nếm thử máu của cô rồi.” Josie vừa nói xong, đột nhiên hắn lại ghé sát vào cổ cô, bàn tay khẽ vỗ lên má cô, hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu kia cũng đã biến thành hai chiếc răng nanh dài bén nhọn.
Tô Lị bị sự thay đổi bất chợt của hắn làm cho phát hoảng, theo bản năng ngửa mặt ra sau.
“Đủ rồi, đừng dọa cô ấy.” Cleves ngồi một bên đưa tay kéo Josie lại, cười nói với Tô Lị: “Lily đừng để ý hắn, cứ coi như hắn chính là một tên tội phạm tâm thần thôi.”
Khi Cleves nói xong liền nhận được ánh mắt ai oán của Josie.
Tô Lị thấy vậy chỉ biết cười gượng, suy cho cùng thì khi ở cùng Shere vẫn an toàn hơn a!
Nhớ lại lời nói của Josie lúc nãy, Tô Lị liền mang theo vẻ nghi hoặc nhìn hắn: “Câu nói vừa nãy của ngài là có ý gì?”
Câu nói vừa nãy? Josie bị cô hỏi bất chợt cho nên cũng mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, một lúc sau mới bừng tỉnh nhớ lại: “Cô nói là chuyện nhận hoa của Shere sao? Đối với huyết tộc của chúng tôi, một khi con người nhận lấy hoa do chúng tôi tặng, thì chứng tỏ họ nguyện ý trở thành con mồi của chúng tôi.”
Vậy nói cách khác, nếu như lúc đó cô nhận cành hoa của Shere, thì hiện tại cô đã bị hắn ăn sạch sành sanh rồi sao?
Thật may mắn khi lúc đó Phu nhân Mia Bergen giúp cô cự tuyệt, lại bất tri bất giác cứu cô một mạng.
Tô Lị khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng đưa tay lên vuốt ve cổ của mình.
“Shere có từng nói rất giống một người hay không?” Cleves nhìn Tô Lị, tuy bộ dáng hai người không giống, thậm chí ngay cả khí chất cũng bất đồng, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy cô gái loài người trước mặt này rất giống cô gái kia.
“Ai?”
“Là Lilith. Một nữ nhân mà Shere vô cùng yêu.”