Tựa như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, nam nhân ấy nghiêng đầu qua, lộ ra một nửa khuôn mặt bị khắc hình xăm phạm nhân, vệt mực đen kéo dài từ gò má đến cằm.
Một nửa mặt tựa thần tiên, một nửa mặt như ác quỷ.
Nhìn khí độ của hắn, có lẽ khi còn sống cũng là người quyền cao chức trọng. Giờ thì vừa tàn phế, vừa bị khắc dấu phạm nhân, e rằng chết rất thảm.
Bảo sao muốn báo thù!
"Chà… thật thảm quá."
Không ngờ câu cảm thán này bị người ta nghe thấy.
Tiêu Kinh Hạc lười biếng liếc mắt nhìn nữ quỷ máu me be bét, tay chân không lành lặn, chỉ có thể dựa vào giọng nói để xác định giới tính đứng bên cạnh, nhàn nhạt phun ra sáu chữ.
"Kẻ tám lạng, người nửa cân."
Tân Lung: "?"
Nàng còn chưa kịp hiểu ra hắn nói gì, ánh mắt bỗng liếc thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa sổ.
Mái tóc rối bù, ngũ quan mờ nhạt dưới lớp máu, bắp chân đã mất, ngón tay trái cụt đi mấy đốt.
Thảm không kém!
Hai mắt Tân Lung mở lớn, hóa ra từ nãy đến giờ nàng cứ thế mà đi dạo quanh địa phủ?
Bảo sao nữ nhân viên ban nãy không phân biệt được nàng là nam hay nữ.
Nghe nói con người chết đi sẽ giữ nguyên dáng vẻ lúc mất, xem ra không sai chút nào.
Vậy thì với bộ dạng này của nàng, dù có sống lại cũng chỉ là một kẻ tàn phế mặt mũi hủy hoại, thế thì sống có gì vui nữa?
Tân Lung lập tức kêu lên: "Tôi cũng muốn báo thù!"
Tiểu thư hướng dẫn lắc đầu: "Muốn báo thù phải có đủ điểm công đức và điểm oán khí, không phải ai cũng có thể báo thù đâu."
Tân Lung nhìn những người đang xếp hàng, quả nhiên ai nấy đều sát khí ngút trời, toàn thân đầy vẻ hung ác. Nhưng mà…
"Vậy tại sao hắn có thể?"
Nàng không nhịn được chỉ về phía Tiêu Kinh Hạc. Người này nhìn có thảm thật, nhưng tinh thần trông vẫn rất ổn định mà.
Tiêu Kinh Hạc bị chỉ thẳng vào mặt, nhướng mày một cái.
Tiểu thư hướng dẫn lấy điện thoại ra quét khuôn mặt hắn, nhìn thoáng qua thông tin hiển thị trên màn hình, sau đó quay sang nói với Tân Lung.
"Hắn đã từng cứu mạng cả một thành, cả gia tộc trung liệt hy sinh. Công đức đạt 10 vạn điểm, đủ điều kiện để báo thù."
Tân Lung đang định hỏi điểm công đức của mình là bao nhiêu, thì đã bị người gọi quay về.
Bên trong phòng khách, hai gã lập trình viên xui xẻo đã rời đi, chỉ còn lại vị lãnh đạo địa phủ ngồi đó.
Vừa nhìn thấy nụ cười hòa nhã trên mặt hắn, trong lòng Tân Lung liền dâng lên dự cảm xấu.