Tháng sáu trời nóng khiến lòng người bực bội không yên.
Người đàn ông trung niên ngồi bệt bên lề đường không chút hình tượng, tay cầm một tờ quảng cáo phe phẩy quạt cho mình, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cửa tàu điện ngầm xa xa.
Cuối cùng, theo thang cuốn từ từ đi lên, một chàng trai trẻ từ bên trong bước ra.
Áo thun trắng, quần đen, trên vai còn đeo một chiếc balo màu đen, ăn mặc bình thường, nhưng mày mắt tuấn tú, nước da trắng trẻo sạch sẽ, dáng vẻ xuất chúng, chỉ là khí chất hơi lạnh lùng một chút, nhưng không khiến người ta chán ghét.
Người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, tiến lên bắt chuyện: "Cậu bạn, đây là muốn đi đâu vậy, có cần tôi chở cậu đi không?"
Đường Quy dừng bước, liếc mắt nhìn chiếc taxi đang đỗ bên đường, hỏi: "Hôn (hun) Hợp Quán, đi không?"
"Đi đi đi, lên xe đi liền."
Xe chạy được 2 phút, người đàn ông trung niên chủ động mở lời, phá vỡ sự im lặng trong xe: "Cậu bạn, đến Hôn Hợp Quán làm gì vậy, có phải người nhà gặp phải chuyện tà ma gì rồi không?"
"Không có."
"À, vậy là bản thân cậu gặp phải..."
"Không phải."
Rất hiển nhiên, chàng trai trẻ không muốn nói chuyện, người đàn ông trung niên chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng.
Thật ra Đường Quy không hề lạnh lùng, chỉ là bây giờ cậu hoàn toàn không có tâm trạng tán gẫu.
Tối qua, cậu gặp ma.
Con ma này còn là ông nội vừa mới qua đời không lâu của cậu.
Vừa xuất hiện đã kêu: "Cháu trai bảo bối của ta ơi, con sắp chết rồi nha!"
Đường Quy: "..."
Đây là lời mà ông nội thân thích có thể nói ra sao?
Có lẽ ông nội cũng nhận ra lời này hơi đường đột, thở hắt ra, bắt đầu giải thích dài dòng với cậu.
Tóm lại, chính là Đường Quy cậu không phải người bình thường, sống chết không chịu sự quản chế của địa phủ, tuổi thọ dài ngắn hoàn toàn nằm trong tay mình.
Tiền đề là cậu phải có công đức trên người.
Mà công đức, chỉ có thể dùng tiền và ác quỷ để đổi lấy.
Sở dĩ cậu có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào Đường lão đầu vẫn luôn âm thầm bắt quỷ và kiếm tiền đổi lấy công đức.
Bây giờ ông vừa qua đời, không có ai tiếp tục kiếm công đức, mạng Đường Quy sắp toi rồi.
Nghe thấy bản thân sắp chết, Đường Quy không hề hoảng loạn, ngược lại hơi ngơ ngác, đặc biệt là ông nội bảo cậu đi bắt quỷ kiếm công đức.
Đây là lĩnh vực mà 21 năm trước đây cậu chưa từng tiếp xúc qua. Lớn đến từng này, lần duy nhất gặp phải quỷ real lại là ông nội ruột của mình.
Nếu thật sự gặp phải ác quỷ khác, không biết ai bắt ai đây.
Dường như ông nội cũng ý thức được điểm này, thở dài ảo não nói: "Sớm biết vậy ta đã ít đánh cờ với lão già họ Hà kia, kiếm nhiều tiền hơn, bắt quỷ, bây giờ cũng không đến nỗi rơi vào bước đường này."
Đường Quy: "..."
Ông nội ruột của con ơi, bây giờ là vấn đề có hối hận vì đánh cờ hay không sao!
Cho cá không bằng dạy cách câu cá, ông có hiểu đạo lý này không?
Đường Quy nhịn rồi lại nhịn, vẫn hỏi ra thắc mắc của mình: "Tại sao trước đây không nói cho con biết chuyện này?"
Hôm nay nếu không phải Đường lão đầu chủ động khai báo, đoán chừng cả đời Đường Quy cũng không thể ngờ ông nội mình lại là một đạo sĩ.
Lời này vừa hỏi ra, ông nội im lặng rất lâu.
Ông nói, người tu đạo dễ gặp phải ngũ tệ tam khuyết.
Ví dụ như ông, trước khi nhập đạo, vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận, tuy tất cả mọi chuyện không thể thuận lợi, nhưng cũng làm được đến mức biết đủ mãn nguyện.
Sau khi trở thành đạo sĩ, con trai, con dâu liên tiếp gặp chuyện, vợ cũng sớm qua đời, cuối cùng chỉ còn lại một đứa cháu trai.
Nếu không phải đến bước đường cùng, ông thật sự không muốn để Đường Quy bước lên con đường này.
Quá lắm bây giờ dạy cách câu cá vẫn chưa tính là quá muộn, ông nội nói mình có một đạo quán nhỏ ở ngoại ô phía tây, được gọi là Hôn Hợp Quán.
Bên trong đạo quán có không ít sách đạo giáo với bút ký tâm đắc trừ tà bắt quỷ mấy chục năm của ông, Đường Quy có thể lấy ra xem, nếu có chỗ nào không hiểu thì đến phía đông thành phố tìm quán chủ của Tế Vân Quán.
Ông ta và ông nội là bạn bè sinh tử, chỉ cần Đường Quy mở lời, đối phương nhất định sẽ giúp đỡ.
Cuối cùng trước khi đi, ông nội dặn dò cậu nhiều lần, nhất định phải thành tâm thờ phụng quỷ thần trong đạo quán, đó là tổ sư gia Trữ Dương của bọn họ, vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng của cậu.
Đường Quy nghĩ: Trong đạo quán chẳng phải nên thờ phụng Tam Thanh Đạo Tổ cùng các vị tiên trưởng Trương Thiên Sư sao?
Thờ phụng quỷ thần là đạo lý gì?
Nhưng cậu cũng không quá truy cứu, đều đã là nhân vật được ông nội gọi là tổ sư gia, chắc chắn đã sớm treo trên tường rồi.
Trong xe taxi, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy chàng trai trẻ ngồi ghế sau đang lạnh mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ông ta không chút động tĩnh giơ ngón giữa và ngón áp út lên, làm bộ tùy ý gõ hai cái ở phía dưới vô lăng, theo tiếng gõ của ông ta, giá tiền trên đồng hồ đo bất ngờ nhảy lên hai cái.