Đứa trẻ con nhem nhuốc, không phân biệt được trai gái, nhận được quả liền nhét vào miệng, hàm răng sữa phải mất một lúc mới cắn được một miếng nhỏ, sau đó bị chua đến nỗi nhăn cả mặt. Đúng lúc Tuyên Ninh nghĩ nó sẽ nhổ ra thì đứa nhỏ cố gắng nuốt xuống, rồi không chút do dự cắn miếng thứ hai.
Tuyên Ninh im lặng.
Nàng mới đi đường một ngày, nhưng những người này đã đi ba ngày, đói ba ngày, ngay cả trẻ con cũng hiểu rõ sự quý giá của thức ăn.
Ăn xong bữa trưa - hoặc có thể nói là bữa sáng và trưa gộp lại, dù sao cũng đã ăn bữa đầu tiên trong ngày, lót dạ một chút, thôn dân Thôn Vương Gia đằng trước lần lượt đứng dậy, những người phía sau cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, theo kịp đoàn người.
Đi đường dưới ánh mặt trời, mồ hôi túa ra từng lớp, Tuyên Ninh lấy cớ đi vệ sinh để uống hết nửa chai nước còn lại, còn tích trữ thêm một chai một lít. Nước sạch trong suốt đặt trong tủ, mang lại cảm giác an toàn đặc biệt, bước chân Tuyên Ninh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nàng quay người, chuẩn bị trở về đội ngũ, nào ngờ vừa quay đầu lại thì thấy một nam nhân nhỏ con, gầy gò đang khom lưng lặng lẽ tiến lại gần nàng.
Thấy mình bị phát hiện, nam nhân cũng không hoảng hốt, đứng thẳng dậy, mỉm cười, dáng vẻ lưu manh: "Muội muội, chuyện gì mà cười vui vẻ thế, nói ra cho ca ca vui cùng nào." Vừa nói, gã vừa tiến lại gần Tuyên Ninh.
Trong lòng Tuyên Ninh đập "thịch" một tiếng, không chút do dự, nàng quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn: "Cứu mạng! Đại ca, mau cứu ta... Ưm ưm!"
Mới chạy được hai bước, Tuyên Ninh đã bị một nam nhân khác nấp sau cây tóm lấy, còn bịt miệng lại.
Nam nhân gầy gò, khô khan, dáng người cao ráo, giống như cây sào. Gã nâng phần thân trên, gã nam nhân nhỏ con nâng chân khiêng Tuyên Ninh đi xa, vừa đi vừa nói: "Đừng kêu nữa, chỉ là kết bạn thôi, ngươi mất tích thì hắn còn có thể bỏ đội ngũ để mà đi tìm ngươi sao? Không đời nào."
Để tránh cho người khác nhìn thấy chai nước khoáng, Tuyên Ninh cố tình tìm một chỗ có tảng đá che chắn, xung quanh không có ai, lúc này cầu cứu cũng vô vọng. Nàng sợ đến run cả tay nhưng vẫn cố gắng ép mình bình tĩnh lại, ánh mắt hướng về phía siêu thị.
Bây giờ nàng không mua nổi dao thái, Tuyên Ninh chợt nảy ra ý tưởng, tìm đến khu vực văn phòng phẩm, nhìn thấy dao gọt bút chì gấp năm hào một cái, mắt sáng lên.