Xuyên Thư Giải Cứu Nữ Phụ Hắc Hóa

Chương 4: Nhập học

Tiếng ve cuối hè râm ran trên những tán cây báo hiệu kỳ nghỉ đã kết thúc. Đứng trước cổng trường cao trung, Lâm Hân siết chặt quai ba lô, hít một hơi thật sâu. Đây là nơi mà cốt truyện sẽ chính thức bắt đầu, cũng là nơi cô phải hết sức cẩn thận để tránh dính líu đến bất kỳ nhân vật quan trọng nào, đặc biệt là Liễu Như Yên.

Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này quá tàn khốc với nữ phụ, và bất kỳ ai liên quan đến cô ấy cũng khó có kết cục tốt đẹp. Lâm Hân không muốn dính vào bi kịch đó. Cô chỉ muốn sống bình yên, tận hưởng một cuộc đời học sinh thoải mái, tránh xa mọi rắc rối.

Lâm Hân bước vào lớp 11A, cẩn thận tìm một chỗ ngồi khuất nhất, càng xa trung tâm câu chuyện càng tốt. Nhưng khi cô vừa đặt ba lô xuống, giáo viên chủ nhiệm bước vào, theo sau là một nữ sinh với mái tóc đen dài, làn da trắng xanh và khí chất lạnh lùng.

Giáo viên giới thiệu: “Đây là bạn học mới của các em, Liễu Như Yên. Vì lý do cá nhân, bạn ấy phải chuyển trường. Mong các em giúp đỡ bạn ấy hòa nhập.”

Cả lớp xôn xao. Cái tên này chẳng lạ lẫm gì với những học sinh từng theo dõi tin tức trong giới thượng lưu, đại tiểu thư nhà họ Liễu, người vừa bị đuổi khỏi trường quý tộc danh giá. Nhưng với Lâm Hân, đây chính là quả bom hẹn giờ mà cô cần tránh xa nhất có thể.

Giáo viên nhìn danh sách chỗ ngồi rồi chỉ về phía bàn cạnh cửa sổ: “Em ngồi cùng bàn với Lâm Hân nhé.”

Khoảnh khắc đó, Lâm Hân cứng đờ.

Cô muốn phản đối, nhưng làm sao có thể? Trước ánh mắt của cả lớp, cô chỉ có thể im lặng nhìn Liễu Như Yên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Không chào hỏi, không giao tiếp. Liễu Như Yên tỏa ra khí thế lạnh lẽo, như thể xung quanh cô có một bức tường vô hình ngăn cách với thế giới.

Lâm Hân thầm than trong lòng: “Tại sao lại là tôi?”

Cô cúi đầu, vờ chăm chú vào sách giáo khoa, tránh xa ánh mắt xăm soi cùng ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp, hy vọng Liễu Như Yên sẽ không để ý đến mình. Tốt nhất là cứ làm một người bạn cùng bàn bình thường, mờ nhạt, không tiếp xúc quá nhiều, không liên quan gì đến cuộc đời sóng gió của nữ phụ hắc hóa.

Nhưng khi ánh mắt lướt qua góc bàn, cô sững người nhận ra có thể mình không thể thờ ơ lâu được. Liễu Như Yên đặt tay lên bàn, những vết bầm mờ nhạt lộ ra trên cổ tay trắng xanh. Lâm Hân vô thức cau mày, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.