Yêu Đương Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Phi Thăng Của Ta

Chương 6: Không thể mang người đi

Nhưng những người đó đều là phụ nhân tuổi tác đã cao, vì muốn giữ gìn nhan sắc mới làm việc này, còn Ninh sơn chủ là thiếu nữ trẻ trung, chẳng biết đi góp vui làm gì.

Đại đệ tử không biết Ninh Yểu không hiểu, còn giải thích: “Ninh sơn chủ chớ trách, cho dù trước đây Phong Kinh Trạc có là tuyệt sắc mỹ nam thì giờ cũng không phải nữa, tôn chủ hãy nhìn kỹ mà xem, tháng trước khi được đưa về từ Phong Tà Đạo Tông, khuôn mặt hắn đã nát như vậy, kìa ——”

Lúc nãy Ninh Yểu chỉ chú ý đến vết thương và mạch tượng của Phong Kinh Trạc, không để ý đến dung mạo của hắn, nhưng hắn ta bảo nàng xem thì nàng sẽ nghe lời sao?

Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào đại đệ tử: “Ta muốn mang hắn đi, ngươi có thể về báo với tôn chủ của ngươi rồi.”

Phong Kinh Trạc khẽ động chân mày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Là một cô nương có dung mạo rất dễ đánh lừa người khác, người nào lần đầu gặp nàng sẽ tưởng rằng đã gặp được Quan Âm.

Phong Kinh Trạc lại rũ mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Ninh Yểu nói xong liền đi đến túm lấy sợi xích trói Phong Kinh Trạc, đại đệ tử gọi nàng một tiếng, vẻ mặt khó xử:

“Chờ đã —— chờ đã, Ninh sơn chủ, tại hạ không ngờ rằng tôn chủ lại chọn trúng hắn... Xin tôn chủ thứ tội, Phong Kinh Trạc không thể để tôn chủ mang đi được.”

Quả nhiên, hy vọng cuối cùng cũng không dễ dàng đạt được.

Không sao, nếu trời cao không cho Bồ Đề tộc của nàng gặp trắc trở thì nàng không quen, Ninh Yểu bình tĩnh gật đầu: “Ồ, sao lại thế?”

Đại đệ tử nói: “Ninh Sơn chủ, Phong Kinh Trạc đã phạm lỗi nên bị Phong Tà Đạo Tông đuổi về.”

“Không biết hắn đã làm gì mà khiến Liên Chân phu nhân nổi trận lôi đình, muốn đoạn tuyệt quan hệ với tông chủ của chúng ta. Tông chủ của chúng ta đã phải hết sức khuyên giải Liên Chân phu nhân nên không thể không trừng phạt nghiêm khắc tên yêu nô này.”

Hắn ta độc ác liếc nhìn Phong Kinh Trạc một cái, rồi chắp tay với Ninh Yểu:

“Liên Chân phu nhân đã phán rằng, chỉ khi lột sạch toàn bộ vảy rồng trên người hắn, nghiền thành bột để bà ấy dưỡng nhan mới được coi là thành ý. Hiện tại vảy rồng vẫn chưa lột hết, xin Ninh Sơn chủ thông cảm.”

Ninh Yểu nói: “Không thể thông cảm.”

Đại đệ tử bị nghẹn lời, ngơ ngác nhìn Ninh Yểu.

Hóa ra chỉ là chuyện này, Ninh Yểu nói: “Tông chủ của ngươi vừa dặn rằng, hôm nay trong Huyền Nguyệt Tiên Tông, bất cứ thứ gì bản sơn chủ thích đều có thể lấy đi.”

“Dĩ nhiên, bản sơn chủ cũng không phải người không biết điều, những bảo vật quý giá của quý tông ta chưa từng đυ.ng đến, chỉ là đối với người này có chút hứng thú muốn mang đi, nhưng các ngươi lại chỉ nghĩ đến thể diện của Phong Tà Đạo Tông, vậy núi Lạc Tương của ta phải chịu sự khinh thường sao?”

Đầu đại đệ tử đau như búa bổ: “Ninh Sơn chủ nói quá lời rồi.”

Ninh Yểu tiếp tục gây áp lực: “Lời của tông chủ quý tông, rốt cuộc có tính hay không?”

Đại đệ tử vội nói: “Dĩ nhiên là có tính.”

Theo thứ bậc tôn ti trong tiên giới, Tiên tộc hệ Mộc có địa vị tôn quý, chỉ đứng sau Long tộc Thương Uyên và Huyền Vũ Bắc Minh, tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhưng Phong Tà Đạo Tông và Huyền Nguyệt Tiên Tông đều thuộc tứ đại tông môn, cũng không thể làm mất thể diện:

“Ninh Sơn chủ, ngài xem hay là như thế này, đợi khi lột sạch vảy rồng trên người tên yêu nô này, có lời giải trình với Liên Chân phu nhân rồi, ngài hãy mang hắn về? Tại hạ đảm bảo, thủ hạ sẽ biết nặng nhẹ, tuyệt đối không để hắn chết.”

Ninh Yểu nói: “Không được.”

Đại đệ tử vẫn muốn thương lượng: “Ngài...”

Ninh Yểu không để hắn ta thương lượng: “Ta sẽ không để các ngươi lột vảy rồng của hắn nữa, với cả những vảy rồng đã lột rồi ta cũng sẽ mang đi.”

Đồng tử Phong Kinh Trạc run nhẹ, yết hầu đẫm máu lăn lộn, ánh mắt rơi xuống chiếc chậu gỗ mẻ một góc, nơi những chiếc vảy rồng dính máu còn nguyên rễ.

Nàng còn muốn mang theo những vảy rồng vừa lóc xuống? Đại đệ tử cười gượng: “Ninh Sơn chủ, ngài làm như vậy ta biết phải giải thích thế nào với Liên Chân phu nhân đây?”

Ninh Yểu lấy làm lạ: “Hứa hẹn với Liên Chân phu nhân là các ngươi, hứa hẹn với bản Sơn chủ cũng là các ngươi. Nếu cần giải thích thì cũng là các ngươi phải giải thích, có liên quan gì đến ta? Lo nghĩ xem phải giải thích thế nào với cả hai chúng ta đi.”

Đại đệ tử bị nàng chất vấn, nghẹn lời hồi lâu mới nói được một câu: “Nhưng rốt cuộc cũng là Liên Chân phu nhân đến trước, ngài đến sau...”

-

Editor: Cám ơn người đẹp Jully đã đập ánh kim đầu tiên cho truyện. iu iu ~~~