Chàng Xiên Ta Đi, Vợ Chồng Mình Phi Thăng Cho Lẹ!

Chương 4: Bị tra tấn

Ninh Yểu nói: “Biển xanh còn có thể hóa thành nương dâu, thứ tự này chưa chắc sẽ không thay đổi, nếu quý tông không thể làm nhiều việc thiện, cũng nên giữ lại chút khẩu đức, đừng mở miệng là nói cái này thấp kém, cái kia hạ tiện.”

Đại đệ tử rụt cổ nói: “Vâng.”

Ninh Yểu nghiêng đầu, tiếp tục quan sát đám yêu nô trong địa lao.

So với những yêu nô phía trước, tình cảnh ở đây thảm thiết hơn nhiều.

Đám yêu nô bên ngoài tuy không có tự do, nhưng ít ra trên người không có thương tích rõ rệt, sắc mặt khá tốt, trông vẫn có chút tươm tất.

Còn những yêu nô ở đây đều bị khóa chặt tay chân và cổ bằng xiềng xích sắt nặng trịch, đôi môi nhợt nhạt, cổ tay đầy vết thương, nhìn là biết đã bị lấy máu nhiều lần, quần áo rách rưới, thỉnh thoảng lộ ra những vết sẹo do bị xẻo thịt.

Đại đệ tử bịt mũi, cười nịnh với Ninh Yểu: “Ninh sơn chủ, ngài cũng xem qua rồi, nếu không có ai hợp ý thì chúng ta trở về thôi, ngài ở đây thêm một khắc, cũng sợ làm chậm trễ ngài.”

Ninh Yểu trầm ngâm không nói.

Trong không khí thoang thoảng một tí khí tức long huyết cực kỳ nhỏ.

Con ngươi nàng khẽ chuyển, chóp mũi khẽ động, bỗng nhiên tiếp tục đi về phía trước.

“Ninh sơn chủ——” Đại đệ tử vội vàng đuổi theo.

Đi chừng mười mấy bước, phía trước vang lên tiếng động lạ “tê tê”, bước chân Ninh Yểu không dừng: “Đây là tiếng gì?”

Đại đệ tử nói: “Những yêu nô ở đây linh lực thấp, chẳng có bản lĩnh gì, cũng chỉ có máu thịt là miễn cưỡng dùng một chút, phía trước đang xẻo thịt róc xương.”

Hắn ta hơi nghiêng người chặn đường: “Sơn chủ đừng đi qua, cảnh tượng đó máu me dơ bẩn, sợ làm bẩn mắt ngài.”

Ninh Yểu nhíu mày, đẩy hắn ta ra rồi chạy về phía trước.

Cuối thông đạo hẹp dài là một khoảng đất trống rộng rãi, giữa trung tâm khoảng đất có hai sợi xích sắt buông xuống từ trên cao, trói chặt một nam tử mặt mày xanh xao.

Xiềng xích treo cao hai cổ tay vô lực của hắn, quần áo thấm đẫm máu dính chặt vào cơ thể, gầy gò nhưng không yếu ớt, phác họa ra những đường nét cơ bắp mạnh mẽ và săn chắc.

Dưới thắt lưng, một chiếc đuôi rồng đen nhánh từ bộ quần áo rách rưới trườn dài trên nền đất, dài đến mấy trượng, số vảy trên đuôi rồng còn lại chưa đến một nửa, sắc xanh thẫm ảm đạm không chút sáng bóng.

Hai tiểu đồng ăn vận như người hầu ngồi chồm hổm trên đất, một tên cầm dao, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cứ thế lột từng mảnh từng mảnh vảy rồng, tiếng “roạt roạt” vang lên không ngớt bên tai, mỗi lần cạo xuống năm sáu mảnh, nó lại nắm một nắm rồi thuận tay ném vào thùng gỗ bẩn thỉu bên cạnh.