Sau vài ngụm rượu, dưới tác dụng của cồn, Vương Mãn Sơn hỏi Lâm Vụ rất nhiều về công việc, cuối cùng ông dùng ánh mắt đau lòng nhìn về phía hắn rồi nói: “Mấy năm nay cháu chịu khổ rồi.” Gia đình Lâm Vụ đặc thù, có thể đạt được thành tựu hiện tại thật sự không dễ dàng.
“Không có gì vất vả, nếu lúc trước không có chú cùng dì Hách giúp đỡ, cháu cũng sẽ không thể an tâm thi đại học.” Lâm Vụ nhớ lại lúc học cấp ba, nếu lúc đó không có Vương Mãn Sơn và Hách Thục Cần giúp đỡ, hắn thật sự không thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học.
“Hai người bọn chú cũng không có làm cái gì, chỉ là đóng học phí năm đầu cho cháu thôi, đến năm thứ hai cháu đã tự mình ra ngoài làm việc, sinh hoạt, học phí này đó đều do bản thân cháu tự mình chi trả.” Vương Mãn Sơn vẫy vẫy tay, rồi lấy từ trong túi ra một cái bao thư, bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng: “Đây là tiền mấy năm nay cháu gửi lại đây, chú và dì vô dụng, không biết đầu tư này kia, dì Hách đã tích cóp cho cháu, dự định đến khi cháu kết hôn sẽ lấy ra dùng. Giờ bà ấy đã đi rồi, chú nghĩ dù sao tiền này cũng nên để cháu tự giữ lấy sẽ tốt hơn.”
Lâm Vụ từ khi bắt đầu đi làm, mỗi năm đều gửi tiền cho họ, số tiền đó cộng lại đã lên tới mấy chục vạn.
“Chú không cần như vậy!” Lâm Vụ nhìn thẻ ngân hàng trong tay Vương Mãn Sơn, mở miệng từ chối.
“Bảo cháu cầm thì cứ cầm, chú đã có lương hưu rồi, nhiều tiền như vậy, chú giữ lại cũng không để làm gì!” Vương Mãn Sơn trực tiếp nhét thẻ ngân hàng vào túi Lâm Vụ, sau đó vỗ vỗ vai hắn một cách mạnh mẽ: “Mọi chuyện đã qua rồi, cháu còn trẻ, phải vui vẻ mà sống!”
“Không chỉ là cháu, chú cũng phải sống vui vẻ.” Lâm Vụ sửa lại lời Vương Mãn Sơn, kiên quyết nói.
“Được, chú cũng sẽ sống vui vẻ.” Vương Mãn Sơn lẩm bẩm, ánh mắt có chút mơ hồ, dường như đang chìm trong hồi ức: “Chú và dì Hách của cháu vẫn luôn cảm thấy hối hận, nếu lúc trước chú đón Tuệ Tuệ tan học, hoặc là chuyển con bé đến học trường khác, hoặc là không cho con bé đi học buổi tối, liệu mọi chuyện có phải sẽ khác đi không?”
Giọng nói Vương Mãn Sơn nghẹn ngào, tràn đầy tiếc nuối và đau đớn: “Tuệ Tuệ gặp chuyện lúc mới mười lăm tuổi, chú và dì Hách vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó Tuệ Tuệ có thể tỉnh lại, nhưng đã 20 năm rồi, Tuệ Tuệ đến chết cũng không có tỉnh lại. Nếu có thể được lựa chọn, hai người chúng ta tình nguyện dùng mạng mình đổi cho Tuệ Tuệ. Tuệ Tuệ của chúng ta, con bé chỉ mới mười lăm, mới mười lăm tuổi thôi a.” Vương Mãn Sơn nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói tất cả đều là nghẹn ngào.
Lâm Vụ nghe Vương Mãn Sơn nói mà lòng nghẹn lại, đôi mắt hắn mơ hồ, không phải vì rượu, mà vì cảm xúc dâng trào. Hắn nhớ lại những ngày tháng đau thương kia, khi Vương Gia Tuệ gặp tai nạn, có người khuyên Vương Mãn Sơn và Hách Thục Cần nên có thêm một đứa con nữa, nhưng họ nhất quyết không đồng ý. Người khác đều bảo họ quá ngốc. Nhưng hai người bọn họ thật sự ngốc sao?
Họ chỉ là đang chờ đợi một kỳ tích.
Nhưng kỳ tích sở dĩ là kỳ tích, là vì hiện thực rất khó phát sinh, chính vì vậy nó mới trở thành kỳ tích. Vương Mãn Sơn và Hách Thục Cần đã đợi 20 năm, nhưng vẫn không chờ được cái gọi là kỳ tích kia.
Hách Thục Cần đột ngột qua đời, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ đạc cá nhân của bà. Lâm Vụ hiện tại không thể ở lại đây nữa. Suốt thời gian qua, hắn luôn ở trong khách sạn, hôm nay hắn cùng Vương Mãn Sơn đã trò chuyện rất nhiều, Lâm Vụ đã chuẩn bị kế hoạch tương lai xong xuôi, hiện tại chỉ cần nhanh chóng hoàn tất thủ tục phá bỏ di dời nhà cửa, hắn sẽ lập tức mang theo Vương Mãn Sơn về Giang Hà.
Vương Mãn Sơn đã nói với hắn một chút hình dung về cuộc sống sau này.
Tuy nhiên, khi Lâm Vụ đang nghĩ rằng mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, sáng hôm sau, hắn lại nhận được một cuộc gọi từ cục cảnh sát. Vương Mãn Sơn, đã tự sát.
Vào lúc 3 giờ sáng, Vương Mãn Sơn đã nhảy xuống sông tự vẫn. Đây không phải là hành động bốc đồng, mà là kế hoạch đã được ông chuẩn bị kỹ lưỡng.
Trước khi tự kết thúc cuộc đời, ông đã viết di thư, còn làm xong thủ tục công chứng tài sản, tất cả đều đã được chuẩn bị cẩn thận.
Vương Mãn Sơn và Hách Thục Cần chỉ là những người bình thường, công việc cũng rất bình thường, những năm qua bọn họ phải cố gắng hết sức mới có thể đủ tiền chữa trị cho Vương Gia Tuệ. Hiện tại, tài sản của họ còn lại có thể nói là rất ít, thứ quý giá nhất chỉ có một căn hộ chín mươi mét vuông.
Hai người không có thân thích, Vương Mãn Sơn đã đem căn nhà đó để lại cho Lâm Vụ. Ngoài ra, ông còn có một thẻ ngân hàng, bên trong có hơn mười vạn tiền tiết kiệm, toàn bộ đều được quyên góp cho các tổ chức từ thiện hỗ trợ người thực vật. Tất cả những tài sản trên đều đã được công chứng đầy đủ.
Lâm Vụ nhìn vào ngày công chứng của di chúc, ngày 19 tháng 8, chỉ một ngày sau khi dì Hách qua đời. Chú Vương thì ra từ lúc ấy đã nghĩ đến việc tự sát.
Lâm Vụ khóc, khóc đến tâm tê liệt phế. Hắn nhìn vào di ngôn Vương Mãn Sơn để lại cho mình: "Cố gắng sống thật tốt". Tất cả mọi người đều biết rằng điều quan trọng nhất là phải sống tốt, nhưng đối với những ai đang chìm đắm trong nỗi đau của việc mất người thân, cái gọi là sống tốt kia, thật sự vô cùng khó khăn.