Chương 50: Chiến (2)
Thản nhiên đảo mắt về phía Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi lặng lẽ đứng đó, ánh mắt bình ổn, bên trong ẩn chứa khí thế cao cao tại thượng, tựa như đối mặt với một con kiến năm nàoTay phải y vung lên, tựa như phẩy ruồi, ngay sau đó ở trước người Vương Đằng Phi, một cỗ toàn phong bắt đầu xuất hiện, đảo quanh người y một vòng rồi lao thẳng tới phía Mạnh Hạo đang đứng
Trong mắt Mạnh Hạo chớp lóe tinh quang, đối với Vương Đằng Phi hắn cũng chẳng có điều gì muốn nói hết, tất cả đều ở trên thân kiếm, nằm trong pháp thuật, đối với hắn mà nói thì, trong mười tám năm qua, đây là một trận chiến mạnh mẽ nhất
Thân hình hắn bước về phía trước nửa bước, tay phải nâng lên, một đạo phong nhận cũng xuất hiện ngay đó, va chạm kịch liệt với trận toàn phong kia, vang lên những âm thanh ùng ùng, từng đợt gió tán loạn bay ra ngoài
Chiến!
Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, hai mươi thanh phi kiếm nhất tề bay ra, mặc dù có chút nghiêng ngả khó có thể vững vàng, thế nhưng vẫn bột phát ra kiếm quang chói mắt, khí thế bàng bạc
Tay phải hắn lại chỉ về trước, hai mươi thanh phi kiếm hóa thành những đạo cầu vồng, linh động không ngừng, lao tới lao lui, đâm thẳng về phía Vương Đằng Phi
Chiến!
Kiếm quang như mưa, tạo nên những mũi nhọn huyết sắc chói mắt, ngưng tụ lực lượng của hai mươi thanh phi kiếm, chớp mắt lao thẳng tới bên Vương Đằng Phi
Trong một chớp mắt khi va chạm với trận toàn phong kia, từng tiếng nổ vang động không ngừng, toàn phong bị xé rách, nhưng những thanh phi kiếm này cũng bị lực gió đánh bay, chuyển động mất phương hướng, bị gió cuốn đi mất
Nhìn như phi kiếm đang đi theo dòng gió xoáy, thực ra thì dòng gió xoáy kia càng ngày càng yếu rồi, cũng sắp tiêu tan không biết chừng
Thân sắc của Vương Đãng Phi cũng chả có biến hóa gì, chỉ mang trên mặt một vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt, chậm rãi bước lên nửa bước, một bước này hạ xuống, tu vi Ngưng Khí tầng sáu đỉnh phong nháy mắt bột phát ra
Linh áp trong cảnh giới bất chợt ép xuống, tay phải bấm quyết chú, một đạo thủy ti tựa như tơ tuyết trong suốt, chợt phóng thẳng tới người Mạnh Hạo
Đây cũng không phải thuật pháp của Kháo Sơn tông, mà là gia truyền chi thuật của Vương Đằng Phi
Hai mắt Mạnh Hạo cứng lại, không hề do dự lấy yêu đan ra nuốt vào, tay trái huy động đám phi kiếm đang bị gió lay động, khiến cho bọn chúng bay xiêu xiêu vẹo vẹo mà quay về bên hắn, đồng thời, tay phải hắn cũng bấm quyết chú, một con Hỏa Mãng dài mấy trượng trực tiếp xuất hiện
Nó lao thẳng tới đạo thủy ti kia, lập tức phát ra một tiếng nổ đinh óc, tạo nên một hồi gió lốc
- Thủy Phong, trảm
Vương Đằng Phi thản nhiên lên tiếng, trong mắt không hề có sự khinh thường, chỉ có bình tĩnh, nhưng lại có sự tự tin như lúc y muốn phế bỏ tu vi của Mạnh Hạo vậy
Gần như ngay khi y vừa thốt lên câu nói đó, thì đám thủy ti tựa như dung hợp với trận gió xoáy kia, hóa thành một cây trường côn, dùng thủy làm thân, dùng phong gia tốc, đánh thẳng từ trên xuống đầu Mạnh Hạo
Hai mươi thanh phi kiếm cùng lao tới, ngăn cản thanh trường côn kia, trong những tiếng nổ không ngừng, đám phi kiếm tựa như mất đi khống chế, tán loạn không thôi, có một số thanh gần như nát vụn ra rồi, Mạnh Hạo cũng đã lùi tới biên võ đài, trước người hắn lúc này đã hiện lên một vết đập hình bàn tay, to chừng ba trượng, vết tích này đánh sâu thẳng vào bèn trên mặt võ đài, cảm giác thực kinh hãi
Một vết máu xuất hiện nơi mi tâm Mạnh Hạo, máu tươi chảy từ trên mũi hắn, rơi xuống mặt đất, khiến cho hắn trông dữ tợn vô cùng
Hai mươi thanh phi kiếm có thể làm thịt được Hàn Tông, thế nhưng đối mặt với Vương Đằng Phi, thậm chí còn không thể khiến đối phương xuất ra pháp bảo, chỉ một pháp thuật mà Mạnh Hạo chưa nhìn thấy bao giờ, đã suýt nữa khiến cho hắn táng mạng nơi đây rồi
Nếu như Mạnh Hạo là tu vi Ngưng Khí tầng năm, một trảm này, hắn thực tránh không nổi
- Thiên tư của Vương Đằng Phi rất mạnh, hơn nữa lại am hiểu không ít thuật pháp uy lực lớn trong Ngưng Khí cảnh, cho dù Ngưng Khí tầng bảy gặp y thì cũng phải đau đầu không thôi
Một trận này Mạnh Hạo hẳn là sẽ phải chết
Thượng Quan Tu càng nhíu mày hơn, tuy trong mắt vẫn chứa sát khí khi nhìn Mạnh Hạo, nhưng vẫn luôn tự hỏi bản thân nên lấy túi trữ vật của Mạnh Hạo thế nào sau khi hắn chết
Thấy Mạnh Hạo tránh được một trảm này, thần sắc Vương Đằng Phi vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như một kích vừa rồi đối với y chỉ là tùy ý, như một con voi đạp lên một con kiến, cho dù đối phương có thể thoát được lần một, nhưng lần thứ hai vẫn là bị đạp mà thôi
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nở một nụ cười, thân hình bước tiếp lên, tay phải tùy ý chỉ thẳng vào Mạnh Hạo
Một chỉ này vừa xuất, Mạnh Hạo đã không thể nào nghe được tiếng bàn tán bên ngoài nữa, tràng cảnh ngày trước hiện lên trước mắt hắn, trong thế giới đó, Vương Đằng Phi cũng dùng một chỉ mà trói buộc thân thể mình, một chỉ diệt đi ngọc bội, một chỉ lấy đi hồ lô, một chỉ muốn phế bỏ tu vi của bản thân mình
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý mãnh liệt, ngày đó hắn khuất nhục dưới mấy chỉ đó
Nhưng hôm nay hắn đã không còn yếu nhược như lúc trước, tuy lúc trước hắn là bị ép buộc tới thí luyện nội môn ngay khi bản thân còn chưa có báo danh, nhưng dù sao thì hắn vẫn có chuẩn bị rồi, hơn phân nửa thời gian một tháng vừa qua hắn vẫn luôn dùng cách hy sinh độ linh động, dùng phương pháp trực lai trực vãng để khống chế càng nhiều phi kiếm hơn
Dường như ngay khi đầu ngón tay của Vương Đằng Phi hạ xuống, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, yêu đan vào miệng là lúc hai tay hắn phóng ra ngoài, bấm pháp quyết, niệm thần chú, lập tức toàn bộ phi kiếm trên quảng trường chấn động, tiếng kiếm minh trong một khắc này kinh thiên động địa, nơi này có mười thanh kiếm đang gào thét, nơi đó có hơn mười thanh đang điên cuồng, chỉ trong nháy mắt, đám phi kiếm tăng tốc độ, hóa thành một màn mưa kiếm từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía Mạnh Hạo
Chỉ trong chớp mắt, khi hai tay Mạnh Hạo hạ xuống, hướng tới một chỉ kia của Vương Đằng Phi, thì đám phi kiếm mang theo khí thế kinh người, gào thét mà lao thẳng tới chỗ Vương Đằng Phi
Cũng trong lúc đó từ trong túi trữ vật của hắn lại càng bay ra thêm nhiều phi kiếm hơn
Số lượng phi kiếm lần này hắn khống chế thực sự đã vượt qua cực hạn ban đầu, mang theo một khí thế phô thiên cái địa, đâm thủng mọi rào cản, đâm tới một chỉ kia của Vương Đằng Phi
Rầm!
Một tiếng nổ chấn động cả ngoại tông, hai mươi thanh phi kiếm, khi tới khoảng cách nửa trượng với ngón tay của Vương Đằng Phi thì ngừng lại, một tiếng nổ vang lên, thì hai mười thanh kiếm cùng bị đánh bay, có không ít đã bị hỏng mà vỡ vụn, thế nhưng cũng đã cản lại được một chỉ đó của Vương Đằng Phi rồi
Khóe miệng hắn lại tràn ra máu tươi, lập tức lấy ra yêu đan nuốt vào, trong mắt đầy những tơ máu, sát khí nồng đậm tới cực điểm, nhưng lại không hề nói một lời nào, tính cách của hắn là như vậy, càng muốn gϊếŧ người, càng phẫn nộ thì càng trầm mặc
Thần sắc Vương Đằng Phi vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không hề để ý tới Mạnh Hạo chút nào, loại cảm giác khinh thị, kiêu ngạo này cũng chỉ là vì y là Vương Đằng Phi!