Ngã Dục Phong Thiên

Chương 48

Chương 47: Thí luyện nội môn (2)
Điều cũng có liên quan rất lớn tới việc Kháo Sơn Tông tuột dốc, hiện giờ nhân khẩu nơi này ít, mà môn quy lại loạn, đệ tử ngoại tông chỉ biết hỗn chiến, tất thảy những điều này đều thể hiện một điều, Kháo Sơn Tông hẳn sắp biến mất khỏi thế gian này rồi.

Đan dược thì ít, làm sao có thể phát được, tựa như Ngưng Linh Đan ở tông môn khác thì không hề bị hạn chế, là lượng đan dược dùng cho đệ tử bình thường, thì ở Kháo Sơn tông này, nó đã biến thành bảo bối đủ để chém gϊếŧ nhau đến sứt đầu mẻ trán ra rồi.

Chỉ cần loạn lạc, thì phải xem vào tạo hóa muốn thế nào thôi, cho dù là Ngưng Khí tầng một hay là Ngưng Khí tầng năm, loạn thì loạn, chết thì chết, chứ không hề có sự công bằng ở nơi đây, sinh tử là do mệnh mà thôi. Cũng không có nói đạo lý, chẳng ai chỉ dạy nên tu luyện thế nào, một Ngưng Khí Quyển, là rồng hay là sâu bọ, thì còn phải xem bản thân, thành thì sống, bại thì chết, cứng thì sống, mềm thì chết…!!!

Ai là kẻ có thể gϊếŧ ra một con đường cuối cùng, thì sẽ trở thành đệ tử nội môn, cũng coi như là môn nhân chân chính của Kháo Sơn Tông, sẽ trở thành đệ tử được Chưởng môn hay Âu Dương trưởng lão để ý.

Chưởng môn Hà Lạc Hoa hiện giờ tuy cũng có lòng muốn tông môn cường thịnh, nhưng lại bị áp lực đến từ các đại tông môn của Triệu quốc, cho nên hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, sớm có ý muốn rời đi, Âu Dương đại trưởng lão thì tính cách yếu mềm, thường chỉ quan tâm tu vi, mà hiện giờ thọ nguyên cũng không còn nhiều, cho nên cũng không đặt quá nhiều tinh lực vào tông môn.

Về phần đệ tử nội môn, Hứa sư tỷ trường kỳ bế quan, tính tình lạnh lùng, không hề hỏi bất cứ chuyện gì trong môn, Trần sư huynh cũng một lòng hướng đạo, không muốn tham dự chuyện tình của tông môn, do đó chỉ còn lại một mình Thượng Quan Tu mà thôi.

Tu vi Ngưng Khí tầng chín, hơn chín mươi tuổi, có hiểu biết về tông môn, khiến cho lão không khỏi bước chân vào hàng ngũ sư thúc trong chúng đệ tử, nhưng đây chỉ là do Kháo Sơn Tông đã xuống dốc mà thôi, chứ nếu là một tông môn khác, thì Ngưng Khí cảnh, tuyệt đối không được gọi là sư thúc.

Mạnh Hạo nhìn Hàn Tông, chớp một cái thân hình người nọ đã bay lên đài, đối thủ của Hàn Tông là Chu Khải, giữa hai người cũng chẳng đến mức sinh tử cừu hận, cho nên Chu Khải mau chóng nhận thua luôn, kết thúc một trận chiến này.

Trận cuối cùng vòng thứ nhất, Mạnh Hạo đứng dậy, phóng thẳng lên trên võ đài, đối thủ của hắn là một tên đại hán khôi ngô, tu vi Ngưng Khí tầng năm, trên người tràn ngập sát khí, dường như kẻ này cũng đã trải qua không ít việc chém gϊếŧ rồi.

Gã chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Hạo, sau đó gầm nhẹ một tiếng, toàn thân tựa như to lớn lên, giẫm chân xuống lao thẳng tới phía Mạnh Hạo, tay phải gã nhấc lên, trong tay xuất hiện thanh chiến phủ*, tinh quang trên đó chớp động, hiển nhiên đó cũng không phải vật phàm.

*rìu chiến

Thần sắc Mạnh Hạo âm trầm, không nói một lời, chỉ vỗ lên túi trữ vật, lập tức một thanh phi kiếm phóng ra, với một tốc độ cực nhanh lao tới, nhưng khi tới cách người tên đại hán kia khoảng nửa trượng, thì trên người đối phương bỗng phóng ra một quang mang nhu hòa, trực tiếp ngăn phi kiếm ở bên ngoài.

- Hôm nay, ngươi, nhất định phải chết!

Đại hán nhe răng cười, bởi trước khi gã lên đài đã được Thượng Quan sư thúc cho pháp bảo, cho dù tu vi Mạnh Hạo có nhỉnh hơn gã, thì gã cũng không hề úy kỵ gì hết.

- Bạo…

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn thản nhiên, thốt ra một tiếng, thanh phi kiếm kia cũng nổ luôn, đại hán vì thế mà cũng lùi lại vài bước. Chẳng qua quang mang bao phủ toàn thân gã vẫn còn nguyên vẹn, giúp cho gã không nhận phải bất cứ thương tổn nào.

Trong lúc gã đang cười lớn, muốn lao tới, nhưng thân hình của Mạnh Hạo còn nhanh hơn cả hắn. Nháy mắt đã tiếp cận, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, hai thanh phi kiếm cùng bay ra, ngay sau đó lại phát nổ. Sau trận nổ đó, quang mang vặn vẹo không ngừng, đại hán kia cũng phải biến sắc, nhưng gã còn chưa kịp phản ứng lại thì bốn thanh phi kiếm đã lao thẳng tới bên gã, lại lần nữa phát nổ, quang mang tức thời bị xé rách, năng lượng đánh thẳng tới ngực tên đại hán, khiến cho gã kêu thảm một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.

Không chờ thân hình gã ngã xuống, lại một thanh phi kiếm khác từ chỗ Mạnh Hạo lao ra, phóng ra những tia lửa nhỏ, xuyên thẳng qua cổ họng của tên đại hán này. Một dòng máu phun ra, đại hán ngã thẳng xuống đất, thân thể run run vài cái, cuối cùng tuyệt khí mà chết.

Mạnh Hạo sau khi gia nhập Kháo Sơn Tông, gϊếŧ người cũng ít, nhưng lúc này hắn ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, sau khi gϊếŧ người, hắn nhảy khỏi võ đài, lạnh lùng nhìn Hàn Tông.

- Tiếp theo là, gϊếŧ ngươi.

Mạnh Hạo nói xong, liền ngồi xuống, khoanh chân nhắm mắt lại.

Hai con mắt Hàn Tông hơi co lại, sát khí càng thêm đậm.

Tu sĩ bốn phía lúc này mới kịp phản ứng, từng trận kinh hô vang lên, bọn họ đều bị một màn huyết tinh như này làm cho rung động.

- Mạnh Hạo thắng, vòng thứ hai bắt đầu, Vương Đằng Phi, Từ Cách.

Âu Dương đại trưởng lão vẫn thản nhiên lên tiếng, tựa như không hề nhìn thấy một màn huyết tinh lúc trước vậy.

Tên Từ Cách chính là kẻ muốn gϊếŧ tiểu mập mạp, giờ phút này, gã lên đài không hề do dự gì mà lập tức nhận thua, cung kính cúi đầu với Vương Đằng Phi, rồi xoay người vội vàng bước ra khỏi võ trường.

Hẳn là mọi người lúc này cũng nhìn ra được, cho dù là Hàn Tông, hay mấy kẻ tu vi tầng bốn tầng năm gì đó, thì mục tiêu của bọn họ căn bản không phải thăng chức vào nội môn, mà là gϊếŧ Mạnh Hạo.

- Trận thứ hai, Mạnh Hạo, Hàn Tông.

Âu Dương đại trưởng lão đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hạo thật lâu, sau đó âm thanh của lão vang lên, toàn bộ ánh mắt mọi người đều ngừng trên người Mạnh Hạo và Hàn Tông.

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn âm trầm như vậy, cất bước đi lên võ đài, Hàn Tông cũng cùng lúc đó bước lên, hai người căn bản chẳng có gì để nói hết, lập tức động thủ luôn.

Từng trận oanh minh vang lên, trước người Mạnh Hạo là ba thanh phi kiếm đang bay lượn, bên ngoài người Hàn Tông là một quang mang bao phủ, trước người gã có thêm một thanh kỳ phiên*, phát tán ra quang mang năm màu, chớp mắt đã bắn thẳng tới phía Mạnh Hạo.

*cờ hiệu

Mạnh Hạo một lời không nói, ngay khi chiếc kỳ phiên kia đang đánh tới trong chớp mắt, hắn không hề lùi mà tiến lên, tay trái vung lên, một con Hỏa Xà dài hơn năm trượng ngưng tụ, rít gào một tiếng rồi lao thẳng tới trước. Ngọn lửa biến ảo, tựa như đã chẳng phải là xà nữa rồi, dường như đó là mãng, không gian nó đi qua, nhiệt độ tăng lên không ngừng.

Đúng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo vỗ lên túi trữ vật, lập tức sáu thanh phi kiếm xuất hiện, cùng lao thẳng ra ngoài.

Hàn Tông cười lạnh, sát khí bốc lên ngùn ngụt, thân hình bước lên một bước, tay trái ấn xuống mặt đất, khẽ gầm một tiến, sau đó toàn bộ võ đài rung chuyển, ở trước người hắn lại xuất hiện một tên thạch nhân cao chừng một trượng. Thạch nhân gầm rú lao thẳng về phía trước, va chạm với Hỏa Xà kia, sau đó vang lên một tiếng nổ lớn.

Hai bên đang đối chiến thì xung quanh chiếc kỳ phiên kia bỗng nhiên nổi lên từng trận gió, phóng thẳng tới đám phi kiếm đang chắn trước người Mạnh Hạo, trong nháy mắt, hai mắt Hàn Tông bỗng hiện tinh mang.

- Ngũ Mang Thuật!

Dường như ngay lúc Hàn Tông vừa hô lên thì chiếc kỳ phiên nhiều màu kia cũng rung động theo, lưu quang phóng ra tứ phía, hai làn sương mù phun ra, dần dần hóa thành hai con lệ quỷ, thê lương thét gào, lao thẳng tới Mạnh Hạo. Chẳng qua vụ hồn thứ hai còn khá là ảm đạm, cũng bởi vì tu vi của Hàn Tông cũng chỉ có thể phóng ra được đến mức này mà thôi.

Hai vụ hồn này vừa lao ra, đã khiến cho tu sĩ xung quanh phải kinh hô không ngừng.

- Đây là tuyệt kỹ Ngũ Mang thuật của Thượng Quan sư thúc! Nghe nói ở trong tông thì đó là pháp thuật mạnh nhất dưới Trúc Cơ, Hàn sư huynh thực sự thi triển ra được!

- Hàn Tông thế mà lại có thể thi triển ra được! Đúng rồi, hẳn là do lá kỳ phiên kia, chẳng lẽ đó là pháp bảo mà Thượng Quan sư thúc luyện chế ra sao?

Hai vụ hồn thét lên những tiếng sắc nhọn, chói tai, thế tựa chẻ tre lao mạnh tới, sáu thanh phi kiếm của Mạnh Hạo vừa chạm phải đã bị hai vụ hồn đánh cho tan nát.