Chương 22: Uy hϊếp (1)
Mạnh Hạo nói ra lời này, cả người đại hán lập tức cừng đờ. Đừng nói là gã, ngay cả mọi người ở xung quanh khi nghe được câu này đều lùi ra sau mấy bước, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo lại càng thêm sợ hãi.- Mua… mua thêm ít nữa…
Tào Dương run rẩy mở miệng, âm thanh yếu ớt, nếu không phải được Mạnh Hạo dìu lấy thì sợ là sẽ lập tức ngã lăn xuống đất.
- Một viên đan dược một khối linh thạch, già trẻ không gạt, huynh đài cứ yên tâm, ta sẽ không thừa nước đυ.c thả câu mà nâng giá lên, huynh cứ hỏi các vị sư huynh xung quanh đi, phân điếm Dưỡng Đan Phường của ta có danh tiếng rất tốt.
Mạnh Hạo với sắc mặt thân thiết lấy ra hơn mười viên Hoạt Ứ Đan từ trong túi trữ vật.
Nhìn thấy nhiều đan dược như vậy, sắc mặt Tào Dương càng thêm tái nhợt, lại nhìn vẻ mặt đầy thân thiết của Mạnh Hạo kia mà chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo, lòng rét run, cắn răng mua.
- Huynh đài quả nhiên biết hàng, những thứ này của ta đều là chính phẩm của Dưỡng Đan Phường cả đó.
Nói xong, Mạnh Hạo lại lấy ra mấy viên Chỉ Huyết Đan từ trong túi trữ vật, bày ở trong tay.
Tào Dương thấy Mạnh Hạo lại lấy đan dược ra thì giật mình, mắt nhìn túi trữ vật của Mạnh Hạo mà lòng đầy đau khổ, khi nhìn lại thì lại thấy Mạnh Hạo đầy quan ái nhìn mình.
Tào Dương không ngốc, đương nhiên biết Mạnh Hạo có ý gì, lòng đang nhỏ máu nhưng tính mạng quan trọng hơn, bất đắc dĩ lấy linh thạch ra khỏi túi trữ vật, mặt không đành lòng đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cầm lấy linh thạch, mỉm cười để đan dược vào trong tay Tào Dương. Vài lần như vậy, linh thạch trong túi trữ vật của Tào Dương đã biến thành một đống đan dược.
Tào Dương lòng càng rỉ máu, đau lòng đến mức các thớ thịt trên khuôn mặt rung rung.
Nhưng khi nhìn Mạnh Hạo thì lại thấy hắn còn lấy ra năm viên đan được, lòng cả kinh, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
- Đan dược vừa nãy đã có thể giúp huynh đài khôi phục thương thế, năm viên Dưỡng Khí Đan này là để sau khi thương thế chuyển biến tốt rồi thì huynh đài dùng để dưỡng thân.
Mạnh Hạo vẫn mỉm cười đầy thân thiết nhìn Tào Dương.
- Đã hết, thực sự là hết rồi.
Tào Dương nhìn Mạnh Hạo đang đỡ lấy mình, sắp phát khóc ra rồi.
Mạnh Hạo không nói gì, vẫn duy trì vẻ mặt thân thiết kia, nhưng lại khiến cho Tào Dương da đầu tê dại, cố nhịn cắn răng lấy mấy món pháp bảo ra, có phi kiếm, có pháp côn, còn có mấy viên Ngưng Linh Đan.
- Thật sự đã hết linh thạch rồi, ta chỉ còn mấy thứ này thôi.
Tào Dương cực kỳ bi thương nói.
- Pháp bảo cũng được.
Mạnh Hạo trực tiếp đem hết mấy thứ mà Tào Dương bỏ ra để vào trong túi trữ vật.
Một lát sau, Tào Dương khóc không ra nước mắt cầm một đống đan dược tạp phẩm, được người ta dìu lấy vội vàng rời đi.
Mạnh Hạo cảm thấy vừa lòng thỏa ý vỗ túi trữ vật, đây mới tới buổi trưa mà hắn đã bán được không ít, thầm cân nhắc làm ăn thì không thể làm đến cùng, thế là hắn cất cờ phướn đi, chào hỏi tu sĩ bốn phía, nói câu ngày mai gặp lại khiến đám người này nghe mà khϊếp sợ rồi cất bước ra khỏi Bình Đỉnh sơn.
Lại nửa tháng nữa trôi đi, hơn nửa tháng này, tên tuổi Mạnh Hạo ở trong đám đệ tử cấp thấp phải nói là như mặt trời ban trưa, hầu hết đám đệ tử cấp thấp đều biết đến hắn, quầy tạp hóa của phân điếm Dưỡng Đan Phường xuất hiện trên Bình Đỉnh sơn.
Trong quầy này có các loại đan dược tạp phẩm, mà tu vi của chủ nhân lại đáng kinh ngạc, nghiễm nhiên đã được coi giống như Lục Hồng, nằm ở tóp của Bình Đỉnh sơn.
Mà người ta cũng biết rằng vị chủ nhân quầy tạp hóa này thoạt trông chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, nhưng thực ra tính tình lại rất nóng nảy. Những lời đồn đại như thế cứ vậy mà lan truyền ra ngoài.
Giữa trưa một ngày này, Tào Dương mặt mày tái nhợt đi ra khỏi phòng của gã, tuy màu da trông có vẻ tai tái, nhưng thương thế đã khỏi hẳn. Làm cho Tào Dương nhịn không được mà hận Mạnh Hạo đã bán số đan dược giá cao cho mình mà hiệu quả đúng như lời hắn nói, vừa đủ để khôi phục.
Gã nằm cả nửa tháng, đến mấy ngày gần đây mới có thể hoạt động thoải mái được. Lúc này sắc mặt gã lộ vẻ chần chừ, dường như do dự không quyết định được, thật lâu sau mới nghiến răng, bất chấp tất cả chầm chậm bước đi. Đi trong ngoại tông không lâu thì tới một khu vực không nhiều nhà cửa, đi thẳng tới một gian phòng ở ngoài cùng.
- Tào Dương cầu kiến Lục sư huynh.
Bên ngoài cửa, Tào Dương ôm quyền cúi đầu.
Trong phòng, một nam tử tuổi hơn ba mươi đang khoanh chân ngồi. Kẻ này mặc lục bào, tướng mạo không coi là tuấn lãng nhưng cũng có phần cuồng ngạo, lúc này đôi mắt đang nhắm lại kia khẽ mở ra, để lộ tia sáng bức người.
- Có chuyện gì.
Lục sư huynh thản nhiên hỏi.
- Bẩm Lục sư huynh, sư đệ… sư đệ… mấy ngày trước bị người ta cướp đoạt.
Tào Dương vội mở miệng, lòng thấp thỏm không yên. Người ngoài đồn rằng gã với Lục sư huynh là họ hàng, nhưng gã tự biết tuy đúng là họ hàng, nhưng đối phương vốn chẳng có chút tình thân nào với mình, thường bế quan rất lâu, chẳng để ý tới gã chút nào.
Nay gã đúng là không nhẫn nhịn được nên mới mò tới đây.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lục sư huynh hiện lên vẻ không kiên nhẫn, thản nhiên mở miệng.
- Người cướp đoạt của ngươi là ai?
- Là một đệ tử ngoại tông tên là Mạnh Hạo.
Tào Dương vội đáp.
- Mạnh Hạo?
Lục sư huynh trầm tư, trong đầu hiện lên bóng dáng của kẻ đã tặng Hạn Linh Đan cho Hứa sư tỷ một tháng trước.
- Chính là kẻ này! Nay hắn không chịu tu luyện mà mở quầy tạp hóa trên Bình Đỉnh sơn, nơi nơi chào hàng đan dược tạp phẩm với đám đồng môn đang chém gϊếŧ nhau, kiếm được món lợi kếch sù.
Tào Dương oán hận nói.
- Chào hàng đan dược?
Lục sư huynh nhíu mày, nhưng ánh mắt lại lóe lên tinh quang.
- Đúng vậy, kẻ này hiện giờ rất có tiếng tăm trong đám đệ tử cấp thấp. Hắn mở quầy tạp hóa trên Bình Đỉnh sơn buôn bán đan dược tạp phẩm, ép người ta phải mua. Cùng là đồng môn mà cách làm đó của hắn khiến cho tiếng oán thán dậy đất, không biết xấu hổ, ai cũng đều căm phẫn, kính mong Lục sư huynh chủ trì công bằng.
Tào Dương mặt đầy căm phẫn, đang nhớ lại cảnh tượng thê thảm của mình ngày ấy.
Lục sư huynh chẳng hề để ý tới những lời đó của Tào Dương, lúc này hai mắt y càng lúc càng sáng.
- Tu vi ta tới mức này, luôn tranh đoạt của đệ tử cấp thấp thì sẽ làm giảm thân phận. Nhiều năm ở Kháo Sơn Tông như vậy mà sao ta lại không nghĩ ra cái phương pháp mở quầy tạp hóa rao bán đan dược nhỉ…
Lục sư huynh hít sâu một hơi, vỗ đùi cái đét, thầm nghĩ như vậy.
Tào Dương sửng sốt, gã dường như nghe được trong phòng vang lên tiếng đét, mà không biết đó là tiếng gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Sau đó gã bị Lục sư huynh đuổi đi, căn bản là chẳng hề nói sẽ báo thù thay cho gã.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạo hớn hở xách cây cờ, trên người treo bảy tám túi trữ vật, cất bước đi lên Bình Đỉnh sơn. Hơn nửa tháng này hắn đi con đường này đã thành thói quen, đi nhanh vô cùng, không lâu sau thì tới đỉnh núi, vẫn ngồi trên tảng đá như trước.
Thấy hắn xuất hiện, tất cả đám tu sĩ trên Bình Đỉnh sơn đều sắc mặt tái nhợt, hơn nửa tháng nay bọn họ bị Mạnh Hạo tra tấn cho uể oải nhụt chí, nhưng trừ phi là không tới đây, nếu không nói tu luyện phải cướp đoạt, mà khu vực bên ngoài lại không cho phép đấu sinh tử, cũng không có uy hϊếp, chỉ phải kiên trì ở lại đây. Cũng may cả đám đều đề phòng, chỉ cần Mạnh Hạo đến là lập tức ngừng đánh.
Nhưng vẫn luôn có những kẻ gϊếŧ tới đỏ mắt, cũng có những kẻ có mối tử thù với nhau, vì thế tuy chuyện làm ăn của Mạnh Hạo kém đi một chút, nhưng cũng không sai.