Cứu Mạng! Sư Huynh Đệ Hắc Liên Hoa Đều Là Trà Xanh

Chương 3: Công lược đệ đệ - Ngày đầu tiên

Phần 2: Vậy ngươi hy vọng ta là hắn sao?

Tan học, Mộc Mộ ôm vở rời khỏi lớp, cúi đầu, ánh mắt suy tư.

Hận Thiết nhìn Mộc Mộ vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí học tập, lại một lần nữa tán thưởng gật đầu.

Mộc Mộ, với thái độ học tập như vậy, nhất định sẽ là ngôi sao đang lên của giới tu tiên!

Đã xác định mục tiêu công lược, thì phải lập kế hoạch công lược.

Bước đầu tiên, làm quen.

Làm quen như thế nào cho tự nhiên, không gượng ép?

Mộc Mộ chống cằm suy nghĩ.

Một tuần sau sẽ là kỳ thử luyện của đệ tử Thiên Cương Tông. Thông qua kỳ thử luyện này, tông môn sẽ căn cứ vào biểu hiện và nguyện vọng của đệ tử để sắp xếp vào các tông phái tương ứng. Nói chung, thuật tu khá hào nhoáng, phù tu và khí tu cần kỹ thuật, kiếm tu được nhiều người lựa chọn, dễ nhập môn , khó tinh thông, vất vả nhưng ngầu, dễ ra oai.

Lạc đề rồi, bây giờ vẫn chưa đến lúc chọn tông phái.

Trọng điểm là! Kỳ thử luyện này là cơ hội tuyệt vời để ở riêng với nhau.

“Đại tỷ Mộ!”

Bả vai bị vỗ nhẹ, phía sau vang lên giọng nói thiếu niên chất phác.

Mộc Mộ quay người lại, là tiểu đệ Triều Lưu của nàng ở Thiên Cương Tông. Không lâu trước đây, nàng vừa vào môn phái, tình cờ thấy có người bắt nạt Triều Lưu, nàng ra tay nghĩa hiệp, cũng vì thế mà được nhận làm đại tỷ. Cậu ta tư chất bình thường, nhưng tính tình hiền lành.

“Sao vậy?”

“Ăn cơm thôi, nhị đương gia thấy tỷ chưa đến nên đặc biệt sai ta gọi tỷ.”

“Hôm nay ta không đi, ta có việc bận.” Mộc Mộ xua tay, hôm nay nàng phải tập trung nghiên cứu kế hoạch công lược, viết phương án khả thi, nghiên cứu phương án dự phòng, báo cáo, ghi chép…

“Nhưng hôm nay nhà ăn có sườn xào chua ngọt!” Triều Lưu chắc cũng thèm, nuốt nước miếng, cười nói, khuôn mặt tròn trịa càng thêm buồn cười .

“Cái gì!”

Mộc Mộ nắm chặt tay: “Khốn kiếp, đi ngay.”

Triều Lưu: “Đại tỷ Mộ không làm việc nữa sao?”

Mộc Mộ liếc cậu ta một cái: “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.”

Đến nhà ăn, bên trong phần lớn đều là các đệ tử mới chưa tích cốc, nhưng cũng không thiếu các đệ tử có tu vi nhất định đến để thỏa mãn cơn thèm ăn. Là tông môn mạnh nhất giới tu tiên, nhà ăn có quy mô lớn, trang trí lộng lẫy, xây dựng tới tận sáu tầng, nghe nói Tiên Tôn thường dùng bữa ở tầng cao nhất, đẳng cấp ngút trời.

Hai người đến tầng một nhà ăn, từ xa đã thấy một thiếu niên cũng mặc đạo bào xanh nhạt, chống cằm ngồi bên cửa sổ, thấy bọn họ, mím môi.

Thiếu niên tên là Lăng Đình Hiên, căn cơ tốt, rất có tiềm năng. Nhưng lại là một công tử bột kiêu ngạo, hay cau có, tính tình cũng khó chịu.

“Tiểu Hiên.”

“Nhị đương gia!”

Mộc Mộ ngồi xuống trước mặt thiếu niên, trước mặt cậu ta đã bày sẵn năm sáu đĩa thức ăn, mặn nhạt kết hợp hợp lý, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt mà nàng thích, được chất đầy ắp: “Sao đệ không ăn trước?”

“Không đói.”

Lăng Đình Hiên lạnh nhạt nói: “Không phải cố ý đợi các ngươi.”

“Được rồi, được rồi, cảm ơn Tiểu Hiên.”

Mộc Mộ xoa xoa tay, gắp đũa vào món sườn xào chua ngọt.

Đũa bị đánh rơi đánh bốp một tiếng, Lăng Đình Hiên ánh mắt ra hiệu về phía khăn ăn lụa viền kim tuyến hình hoa sen được gấp ngay ngắn bên cạnh.

“Được rồi, được rồi.”

Mộc Mộ mở khăn ăn ra, trải ngay ngắn trên bàn, lúc này mới động đũa. Nhị đệ này của nàng, từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, quy củ cũng nhiều.

Nhưng nàng là đại tỷ độ lượng, chuyện gì cũng chiều theo Lăng Đình Hiên.

Đây chính là yêu thương.

So với hai người bên cạnh đang ăn ngấu nghiến, Lăng Đình Hiên tư thế ngay ngắn, động tác tao nhã. Cậu ta ăn hai miếng, ngẩng đầu nhìn Triều Lưu một cái.

Triều Lưu đang vui vẻ gặm sườn xào chua ngọt vội vàng đặt đũa xuống, dò hỏi: “Đúng rồi, đại tỷ Mộ, tỷ đã nghĩ kỹ sẽ đăng ký địa điểm thử luyện nào chưa? Thời gian đăng ký ngày mai là hết hạn rồi.”

Kỳ thử luyện của đệ tử được phân chia thành năm châu, mười địa điểm thử luyện, mỗi đệ tử mới thậm chí có thể lựa chọn địa điểm thử luyện theo sở thích, ví dụ như ai thích ăn hải sản chắc sẽ chọn đảo Huyễn Linh, tôm ở đó to hơn đầu heo.

“Đúng rồi, nói đến chuyện này.”

Mộc Mộ hỏi: “Chuyện ta bảo đệ điều tra, đệ đã điều tra chưa?”

“Đương nhiên rồi, ta là bách khoa toàn thư của Thiên Cương mà.”

Triều Lưu nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, mới hạ giọng: “Thương Tịch Nguyệt chọn…”

Cậu ta dừng lại một chút, nhìn Lăng Đình Hiên một cái, rồi tiếp tục: “…rừng Vạn Trường, Thương Thiên Quang chọn sông Ô Nguyệt.”

Mộc Mộ âm thầm ghi nhớ, Lăng Đình Hiên đang bưng bát húp canh, khóe môi hiếm khi lộ ra nụ cười nhạt.

Ăn uống no nê xong, Mộc Mộ rời đi trước. Nàng vừa đi, Triều Lưu liền lo lắng hỏi: “Nhị đương gia, chúng ta làm vậy thật sự ổn chứ?”

“Chúng ta đến đây là để tu luyện, không phải để yêu đương.”

Lăng Đình Hiên nhìn theo bóng Mộc Mộ, lạnh lùng nói: “Nàng ấy đã si mê một trong hai huynh đệ song sinh, chỉ cần đổi địa điểm thử luyện, sẽ không gặp được người trong mộng.”

“Trong một tháng này, nàng ấy dù thế nào cũng phải tỉnh táo lại.”

Mộc Mộ đến trước một khu viện tên là Quần Anh Hội, đây là nơi đăng ký thử luyện của đệ tử.

Không ít đệ tử bước ra khỏi nhà, những người quan hệ tốt thì chia sẻ địa điểm thử luyện của mình. Những người quan hệ không tốt thì lừa đối phương chọn địa điểm thử luyện có độ khó cao, náo nhiệt hệt như lúc thi đại học xong điền nguyện vọng. Nàng đến cuối hàng, ngoan ngoãn di chuyển về phía trước.

Trong sân có một cây cổ thụ to lớn, cành lá xum xuê, chỉ thấy một con chim đứng ở gốc cây, nó có đuôi dài năm màu, nhưng lại không có cánh.

Người phụ trách thống kê đăng ký là Phi Dực - chim Thái Linh, nghe nói nó bị mất cánh do tham gia trận chiến Thần Ma ba nghìn năm trước, nhưng ý chí kiên cường, câu nói nổi tiếng là "Không có cánh, ta vẫn có thể tiêu diệt quân địch".

Chỉ thấy nó dùng cái mỏ dài nhọn nhanh chóng mổ lên cây cổ thụ, tốc độ cực nhanh, vì Mộc Mộ xếp cuối cùng, nó đang vội tan làm, thái độ có chút thiếu kiên nhẫn.

“Tên, bảng tên, muốn đăng ký cái gì?”

Mộc Mộ ho nhẹ một tiếng, cố gắng tỏ ra không quen biết: “Tiền bối Phi Dực, ta là Mộc Mộ, ta đến đăng ký thử luyện.”

Phi Dực quay đầu lại, mắt sáng rực: “Khụ… Đăng ký ở đâu?”

“Sông Ô Nguyệt.”

Mộc Mộ đáp xong, thuận miệng hỏi: “Tiền bối, ta nghe nói đến địa điểm thử luyện là hai người một nhóm, hình như là sắp xếp ngẫu nhiên?”

“Đúng, đúng, sắp xếp ngẫu nhiên.”

Mắt Phi Dực càng sáng hơn, khứu giác nhạy bén mách bảo nó rằng, trong túi gấm giấu bên hông nàng, là linh cốc thượng hạng.

“Ồ!”

Mộc Mộ âm thầm để lại túi gấm, chắp hai tay, giả vờ lẩm bẩm: “Haizz, nếu có thể cùng nhóm với Thương Thiên Quang thì tốt biết mấy.”

“Chuyện đó khó nói lắm, đều phải nghe theo sắp xếp, không thể tự ý chia nhóm!” Phi Dực trừng mắt, nhấn mạnh.

“Vâng, ta hiểu rồi.” Mộc Mộ khẽ cúi người hành lễ: “Tiền bối Phi Dực, cáo từ.”

Mộc Mộ rời đi, Phi Dực ngẩng đầu nhìn danh sách đăng ký đã khắc đầy cây, tùy tiện chọn một chỗ trống, mổ xuống như máy đánh chữ: “Mộc Mộ, sông Ô Nguyệt. Về phần chia nhóm, thì sắp xếp với Thương… Thương gì nhỉ.”

Nó bay vòng quanh cây vài vòng, mãi cũng không tìm thấy tên Thương Thiên Quang. Một lúc sau nó mới phản ứng lại, cuối cùng cũng dừng lại.

Bên cạnh tên Thương Tịch Nguyệt, nó tỉ mỉ mổ xuống hai chữ Mộc Mộ.

Mổ xong, nó mới thong thả bay xuống gốc cây, chậm rãi mở túi gấm, mổ một hạt linh cốc, mãn nguyện nhắm mắt lại: “Xem nào, lão phu là con chim biết ơn báo đáp đấy.”