Âm Dương Thần Thám

Chương 17

Chương 18: Triệu gia án (13)
Sáng hôm sau, khi Dương Tiễn rời giường thì đã khá muộn. Vì Dương Tiễn chỉ mới là một hài tử nên không ai nỡ gọi hắn dậy, cho nên lúc Dương Tiễn sửa soạn xong y phục thì một đám người Khai Phong Phủ đã ăn sáng gần xong.

Dương Tiễn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng xuống nhà bếp đi lấp đầy cái bụng đang biểu tình rồi chạy đi tìm Bao hắc tử và Công Tôn hồ ly bàn bạc công việc.

Xuyên qua mấy căn phòng, Dương Tiễn bước chân vào Phu Tử viện, đây chính là chỗ ở của mấy người Bao đại nhân, Công Tôn hồ lý, Tiểu Miêu và tứ đại kim cương, mà hiển nhiên căn phòng Dương Tiễn đang ở cũng là ở đây.

Phu Tử viện nói rõ ràng hơn thì chính là hậu viện của mấy đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, mà nơi được bảo vệ gắt gao nhất chính là phòng của Bao đại nhân và Công Tôn hồ ly, bắt đầu từ hôm qua còn có thêm một cái phòng nữa được cho vào danh sách bảo vệ là phòng Dương Tiễn.

Dương Tiễn mặc dù đối với việc này không mấy vui vẻ cho lắm, dù sao thì một cái đại nam nhân cũng không mấy thích thú khi để mấy cái đại nam nhân khác xem mình như một hài tử mà bảo vệ. Mà còn chưa kể tới Dương Tiễn đường đường một cái nam thần đứng nhất nhìn Thiên giới mà phải nhờ đến mấy cái phàm nhân bảo vệ, cho nên khó chịu sẽ phóng đại lên nhiều lần.

Cũng may Dương Tiễn là một kẻ biết tiến lùi, biết thân biết phận, biết lượng sức mình và có khả năng thích ứng khá cao.

“ Dương Tiễn? “

“ Bao hắc tử, ta có chuyện muốn bàn. “ Dương Tiễn rất ung dung tự tại bước vào trong thư phòng của Bao đại nhân, trước hai cái đầu bốn con mắt ngồi xuống ghế, tự mình châm cho mình một ly trà, tự nhiên nâng chén lên uống, mấy động tác được hành động một cách lưu loát và trôi chảy cứ như trước đó đã làm rất nhiều lần.

Ngươi cũng không thể trách Dương Tiễn được, đây là thói quen a. Trên Thiên giới thường xuyên coi mọi thứ như của mình, coi mọi nhà như nhà mình đã dưỡng thành cái thói quen khó có thể bỏ này của hắn. Dù sao lúc ở trên Thiên giới cũng không ai dám nói gì hắn.

Bao đại nhân là một cái hắc thánh mẫu ( ngươi tuyệt đối chớ hiểu lầm, hắc hóa thánh mẫu ở đây là ý chỉ Bao đại nhân khuôn mặt màu đen nhưng lại có tính cách của thánh mẫu mà thôi, tuyệt đối không phải nói Bao đại nhân là cái hắc hóa thánh mẫu đâu ), đương nhiên sẽ không trách mắng gì một cái hài tử sự đời chưa hiểu mọi việc chưa thông đến ngay cả y phục cũng không biết mặc như Dương Tiễn.

Ngươi hỏi sao Bao đại nhân lại nói Dương Tiễn ngay cả y phục cũng chưa biết mặc đi?

Nhìn cái bộ dạng Dương Tiễn mặc nhầm áσ ɭóŧ ra ngoài y bào là hiểu ngay rồi.

Bao đại nhân tỏ vẻ : Thấy chưa? Ta rất khoan dung có đúng không?

Bao đại nhân à, hình như hình tượng của ngài vừa mới bị sứt một miếng rồi, mau mau thu lại cái ánh nhìn không mấy tốt đẹp của ngươi đi, ít nhất ngươi muốn khinh bỉ hắn thì cũng nên khinh bỉ âm thầm thôi, đừng có quá lộ liễu như vậy có được hay không? Độc giả sẽ ném đá đấy!!

Tác giả đang bị điên, các ngươi đừng có để ý...

“ Dương Tiễn, y phục của ngươi...” Bao đại nhân nhìn cái hài tử đang rất tự nhiên ngồi ở ghế kia, cố gắng tìm trong đống từ ngữ một từ có thể nhẹ nhàng hết mức, mãi tới khi Dương Tiễn nhíu mày nhìn hắn mới vất vả phun ra mấy từ “ ...rất phá cách. “

Công Tôn Sách mắt hồ ly liếc nhìn Dương Tiễn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên từ trong ra ngoài tư ngoài vào trong ( ? ), liếc cho tới khi da gà của ai đó có dấu hiệu muốn nổi lên mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười gật đầu với Bao đại nhân, mặt không đỏ tim không đập nói dối “ Học trò nhìn hồi lâu mới ra, đại nhân chỉ cần mấy giây đã có thể nhận ra được cách ăn mặc vô cùng phong cách này, quả nhiên là do học trò học việc chưa thông. “

Dương Tiễn trừng muốn lồi cả con mắt. Nằm máng! Ông đây cũng biết các ngươi rất muốn cười rồi, không cần phải nín cười như vậy đâu! Mà nín cười cũng không cần phải che mặt hai bả vai run run chứ? Không phải chỉ là mấy cái áo mấy cái quần thôi sao? Ông thừa nhận không biết mặc thì làm sao? Các ngươi có giỏi chạy tới mấy ngàn năm sau mặc đồ hiện đại đi!!

Dương Tiễn rất muốn phun tào, nhưng nhớ tới mục đích mình tới đây liền cố nhịn cảm giác muốn cầm tách trà phang thẳng vào mặt hai cái tên hắc bạch song sát này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “ Tối nay ta muốn mượn các ngươi Tiểu Miêu một chút. “

Công Tôn Sách khụ khụ vài tiếng, nhanh chóng trở lại vẻ đạo mạo, trên môi là nụ cười như có như không, tay vẫn tiếp tục phê chuẩn tấu chương, mắt không có nhìn Dương Tiễn mà nhìn vào từng con chữ trên mặt giấy, giọng không nghe ra hỉ nộ “ Muốn mượn Triển hộ vệ sao? “

Dương Tiễn gật đầu “ Tối nay ta muốn cùng hắn đến Triệu gia tìm hiểu một số thứ. “

“ Được. “ Bao đại nhân không thông qua thẩm án, tra xét, không có thông qua ý kiến của thân chủ, trực tiếp quyết định cho vị Ngự Tiên Tứ Phẩm Đới Đao hộ vệ nào đó làm thêm ca tối. Mà ca tối này.... tuyệt đối không kèm theo lương thưởng ngoài giờ, nói trắng ra chính là làm không công!

Dương Tiễn nhận được câu trả lời vô cùng chắc nịt của Bao đại nhân, gật đầu buông tách trà phủi mông ra về, động tác lại lần nữa được diễn ra hết sức tự nhiên không chút gượng ép.

Bao đại nhân nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn kia rời đi, cười đến ôn hòa nói với Công Tôn Sách đang ngồi một bên phê duyệt tấu chương “ Tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào? “

Công Tôn Sách ngưng bút, một bộ thư sinh nho nhã trả lời “Động tác lưu loát hết sức tự nhiên, mặc dù ý phục không có ra cái gì nhưng lại có hiểu biết về những thứ âm tà, cũng được xem là có giá trị kinh tế. “

“ Đúng vậy. “ Gật đầu lưu loát.

“ Nếu không sử dụng sẽ rất có lỗi với bách tính trong thành Biện Lương. “ Thở dài một cái.

“ Ý tiên sinh là... “ Ánh mắt sáng rực.

“ Đại nhân cao minh, học trò rất vinh hạnh vì kiếm thêm một nguồn lợi về kinh tế cho Khai Phong Phủ chúng ta. “ Cười như có như không.

“ Tiên sinh làm rất tốt. “ Ý cười tràn lan.

“ Vậy cuối tháng này...” Nhướn mày.

“ Tiên sinh yên tâm, sẽ có thưởng! “ Cười một cách hiền hòa.

“ Đa tạ đại nhân. “ Cười đến rực rỡ.

Truyền thuyết chưa chắc là đúng, cái gì mà Khai Phong Phủ nghiêm chính liêm minh không một hạt cát? Cái gì mà vì bách tính tạo phúc trăm họ? Hoàn toàn là lừa đảo!!!

Dương Tiễn sau lần thứ n + 1 đi trừ tà khóc không ra nước mắt.

Thiên a, Khai Phong phủ đúng là cái động ăn thịt người không nhả xương mà!

Mau mau trả lại cho ta một cái Văn Khúc Tinh Quân không nhuốm bụi trần đi!!!!

--- ------ -------Tác giả có lời muốn nói --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Văn này có thể tính cách nhiều nhân vật sẽ không như mọi người tưởng tượng cho nên trước khi đọc không nên uống nước, không nên ăn cơm để đảm bảo bạn còn sống sót.

Tác giả mấy hôm nay do bị hối thúc quá nhiều nên có thể trong văn sẽ có những lúc điên điên, mong các bạn thông cảm và hiểu cho bệnh tình của mình.

Điên khó chữa lắm a QAQ