Yêu Em Cả Đời

Chương 12

Chiều hôm đó, khi đến trường, Văn Đình Lệ mới biết cả ngày nay Kiều Bảo Tâm không đến lớp, may thay Kiều Bảo Tâm là cháu gái của Kiều Bồi Anh - Chủ tịch của trường, nên dù vắng mặt không lý do cũng không có nhiều người hỏi.

Trong giờ học, Văn Đình Lệ chăm chỉ chưa từng thấy, mắt sáng quắc nhìn thầy, chỉ sợ lỡ mất một câu nào.

Tan học, cô đi tìm người bạn học có nhà muốn cho thuê, bạn đó tên là Tưởng Tiểu Thu, nhà mở thư cục. Nhưng cha của Tưởng Tiểu Thu lại sống cùng vợ bé ở biệt thự nhỏ bên ngoài, chuyện này các bạn học đều biết.

Văn Đình Lệ vừa hỏi, Tưởng Tiểu Thu đã vui vẻ nói: "Tốt quá, khách thuê nhà tớ nói đi là đi, chẳng báo trước một tiếng. Cậu cũng biết đấy, gần đây cha tớ không mấy quan tâm đến chi phí trong nhà của mẹ con tớ nữa. Hôm qua mẹ tớ còn đang vì chuyện này mà phát sầu, nếu nhà cậu mà thuê ngay thì đúng là không thể tốt hơn."

Văn Đình Lệ vội hỏi: "Căn nhà đó ở đâu vậy?"

Sau khi tan học, tài xế nhà họ Tưởng lái chiếc xe Tây cũ kỹ đến đón Tưởng Tiểu Thu, Tưởng Tiểu Thu kéo Văn Đình Lệ cùng lên xe. Căn nhà cô hỏi thuê là của hồi môn năm đó của bà Tưởng, nằm gần đường Parker.

Sau khi vào nhà, Văn Đình Lệ nhìn trên lầu dưới lầu một vòng, mọi thứ đều tốt hơn căn nhà hiện tại, chỉ là tiền thuê mỗi năm đắt hơn năm mươi đồng đại dương, thật sự không được tính là rẻ. Cô gọi điện về tiệm để bàn bạc, đúng lúc Văn Đức Sinh vừa mới về.

Buổi chiều ông đã xem qua mấy nhà, nhưng hoặc là không phù hợp để làm tiệm đồ Tây, hoặc là vị trí không tốt. Nghe con gái miêu tả, ông vội nói qua điện thoại: "Cha biết chỗ đó, con hỏi thử bà Tưởng một chút, nếu cha ký hợp đồng thuê dài hạn mấy năm, trả tiền luôn một lần thì tiền thuê có thể rẻ hơn chút không?"

Tưởng Tiểu Thu gọi điện cho bà Tưởng, bà Tưởng nói trong điện thoại rằng chỉ cần nhà họ Văn ký hợp đồng thuê dài hạn, tiền thuê mỗi năm có thể giảm thêm mười đồng.

Lần này tất cả đều vui vẻ. Hai cô gái ngồi xe về cửa hàng đồ Tây "Đức Sinh" để đặt cọc và soạn thảo hợp đồng, lạ thay Văn Đức Sinh không có ở tiệm, cửa tiệm cũng đóng.

Văn Đình Lệ tự mình lấy ra năm mươi đồng đại dương từ ngăn kéo sau quầy để đưa cho Tưởng Tiểu Thu. Tưởng Tiểu Thu ngồi xuống viết biên lai chấp thuận, hai bên ký nhận, căn nhà này được xem như là đã định rồi.

Văn Đình Lệ thở phào nhẹ nhõm, cố ý dặn dò thím Chu làm thêm vài món, mời Tưởng Tiểu Thu và tài xế nhà họ Tưởng ở lại dùng cơm. Sau bữa cơm, hai người trò chuyện thêm một lúc rồi Tưởng Tiểu Thu tạm biệt ra về.

Một giờ sau, Văn Đức Sinh mới trở về.

Văn Đình Lệ đang ngồi sau quầy ôn bài, bất ngờ nhìn thấy sắc mặt cha còn tệ hơn ban ngày rất nhiều, chỉ cho rằng cha lo lắng chuyện nhà cửa, vội lấy tờ biên lai kia ra: "Cha đừng lo nữa, bà Tưởng đồng ý cho chúng ta thuê nhà rồi."

Bên môi Văn Đức Sinh lộ ra nụ cười miễn cưỡng: "Vậy thì tốt."

Nhưng ngay sau đó, ông lại chán nản ngồi bên cạnh thở dài: "Đình Lệ, cha cứ cảm thấy chuyện này không đúng lắm."

Thì ra lúc chiều sau khi biết được nhà cửa đã có nơi chốn, trong lòng Văn Đức Sinh vui vẻ, quay đầu đi đến cửa hàng vải Thuận Ký một chuyến, nói cửa hàng đồ Tây nhà mình sắp chuyển đến chỗ mới, bảo Thuận Ký đưa vải đã được đặt trước đó đến tiệm mới.

Không ngờ ông chủ Trần của Thuận Ký đột nhiên nói vải tăng giá, tính toán ra, giá của mỗi cuộn vải đã tăng hơn gấp ba lần, Văn Đức Sinh không nhịn được mà lý luận với ông ta, đúng lúc ông chủ của một cửa hàng đồ Tây khác mang theo người làm đến lấy hàng, cái giá mà Trần Thuận đưa ra cho bọn họ vẫn là con số đó, Văn Đức Sinh hỏi Trần Thuận ngay tại chỗ xem ông ta có ý gì, Trần Thuận lại nói nếu Văn Đức Sinh tiếp tục nhập vải của bọn họ thì sau này đều là cái giá này.

Nói xong thì tự mình đi ra phía sau lánh mặt. Sau đó dù Văn Đức Sinh có làm ầm lên thế nào thì ông ta đều từ chối không ra mặt. Cuối cùng, một người làm lâu năm của Thuận Ký nhìn không nổi, âm thầm kéo Văn Đức Sinh qua một bên hỏi gần đây có phải ông đã đắc tội với ai không.

Nghe đến đây, Văn Đình Lệ kinh ngạc mở to hai mắt: "Người làm đó thực sự nói vậy sao?"

"Nếu nhập hàng theo giá mới mà Trần Thuận đưa ra, chẳng mấy chốc cửa hàng đồ Tây của chúng ta sẽ lỗ đến mức đóng cửa. Thuận Ký làm ăn luôn rất chân chính, cha thật sự không nghĩ ra sao ông chủ Trần lại đột nhiên làm khó dễ chúng ta."

Đúng lúc này, điện thoại Tây treo trên tường đột nhiên reo lên, là Tưởng Tiểu Thu gọi đến.

Tưởng Tiểu Thu ở bên kia ấp úng nói: "Xin lỗi, tớ về nhà mới biết, căn nhà đó... mẹ tớ trước đó đã cho người khác thuê rồi."

"Nhưng trước bữa cơm chiều, bác gái vẫn đồng ý mà, bà ấy còn hứa giảm mười đồng đại dương tiền thuê. Nói rất rõ ràng, sao lại đột nhiên…"

"Mẹ tớ nói bà chỉ coi chúng ta như con nít, hoàn toàn không xem lời chúng ta là thật. Đình Lệ, cậu đừng giận, việc này là do tớ cân nhắc không chu toàn, mai tớ sẽ trả lại năm mươi đồng đại dương cho cậu."

Văn Đình Lệ còn muốn nói gì đó, nhưng trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ, cô nuốt lời nói xuống.

"Được, tớ biết rồi. Không không không, đừng nói vậy, không sao mà... Vậy mai gặp nhé."

Cô thất vọng gác máy.

Sắc mặt Văn Đức Sinh càng trở nên khó coi: "Có ý gì? Bà Tưởng cũng không chịu cho thuê nữa à?"

Văn Đình Lệ đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên nói: "Những việc này có phải hơi trùng hợp quá không, ông Lưu đang yên đang lành bỗng nhiên muốn lấy lại nhà, Thuận Ký quen biết lâu năm bất ngờ muốn tăng giá, bà Tưởng rõ ràng đã thỏa thuận tiền thuê nhà xong nhưng lại đột nhiên đổi ý. Gần đây cha không đắc tội ai ở bên ngoài thật chứ... Có phải uống rượu làm loạn xong lại quên không?"

"Ôi trời." Văn Đức Sinh giậm chân nói: "Mấy tháng nay cha chỉ uống rượu có một lần. Hơn nữa, Thuận Ký cũng coi như là cửa hàng vải lâu năm ở đây, nếu thật sự có người muốn làm khó dễ thì có mấy ai chỉ huy được Thuận Ký chứ?"

Khuôn mặt Văn Đình Lệ đầy vẻ nghi ngờ: "Thế này đi, ngày mai con sẽ đến trường thăm dò ý của Tưởng Tiểu Thu trước, nếu như Tưởng Tiểu Thu không biết nguyên nhân, con sẽ cùng cô ấy đến nhà họ Tưởng hỏi bà Tưởng."

"Con đừng vội vàng quá, lỡ làm mất lòng bạn học của con thì không hay." Văn Đức Sinh không thể che giấu được sự nôn nóng trong mắt: "Ngày mai cha sẽ mời người làm đó ở Thuận Ký ra ngoài uống rượu, ông ấy là người lâu năm, nói không chừng sẽ biết được chút nội tình. Còn nữa, hiện nay điều quan trọng nhất là tìm được một căn nhà thích hợp, cha sẽ ra ngoài tìm thêm mấy người bạn hỏi thăm một chút, các con cứ ngủ trước đi."

Ngày hôm sau, Tưởng Tiểu Thu vừa gặp Văn Đình Lệ đã lấy ra năm mươi đồng đại dương hôm qua trả lại cho cô, ngượng ngùng nói: "Hôm qua chúng ta vừa nói chuyện điện thoại xong là một người bạn của mẹ tớ đến nhà, trùng hợp là người đó cũng muốn mở cửa hàng, không còn cách nào khác, người đó và mẹ tớ, là bạn bè nhiều năm, mẹ tớ ngại mặt mũi... Hết giờ học cậu muốn đến nhà tớ à? Mấy hôm nay e là không tiện đâu, hôm qua mẹ tớ bị cảm nhẹ, sáng nay vừa mới mời bác sĩ đến nhà. Đình Lệ, xin lỗi, để hôm khác tớ sẽ mời cậu đến nhà chơi."

Dù Văn Đình Lệ có nói lời khách sáo thế nào thì cũng không moi ra được một chút đầu mối hữu dụng, cô ấy nói xong liền bỏ chạy, đồng thời cả ngày đều trốn tránh Văn Đình Lệ.

Đến lúc này, Văn Đình Lệ gần như dám khẳng định những việc này có khúc mắc khác, nhưng cô nghĩ mãi mà không rõ gần đây gia đình mình đã đắc tội với ai. Điều kỳ lạ nhất là người đó còn biết rõ tình hình gần đây của gia đình cô.

Vì trong lòng nghĩ mãi về việc điều tra chuyện này, sau giờ học cô là người đầu tiên ra khỏi trường, vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe Tây quen thuộc, trên xe là một người trẻ tuổi đỏm dáng đang ngồi, mặc bộ vest trắng mới tinh, tóc vuốt bóng loáng như giày da.

"Văn Đình Lệ." Người trẻ tuổi bệ vệ nhảy xuống xe.

Văn Đình Lệ nhìn Khâu Lăng Vân với vẻ chán ghét, kể từ khi cô và Kiều Hạnh Sơ ở bên nhau, đã lâu rồi cô không thấy tên đáng ghét này. Nhưng đúng lúc cô và Kiều Hạnh Sơ vừa chia tay, Khâu Lăng Vân lại xuất hiện.

Xem ra cô và cha đoán không sai, lần trước chính là Khâu Đại Bằng đã đi mách lẻo với bà Kiều!

Đúng là đôi cha con đê tiện!

"Ôi chà, đây chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Khâu sao?" Văn Đình Lệ vui vẻ hòa nhã nói: "Cha anh dạo này khỏe không?"

Bước chân Khâu Lăng Vân chững lại một chút, ngày trước hắn đã không ít lần chịu thiệt thòi trước Văn Đình Lệ, trong lòng biết bề ngoài cô trông ngây thơ hoạt bát, nhưng thật ra lại rất đáo để tài giỏi. Bị một cô gái trêu cợt nhiều lần, đối với một người đàn ông thật sự không phải là chuyện vẻ vang. Chỉ hận là hắn không cách nào quên được khuôn mặt xinh đẹp này của cô, hắn cũng đã gặp nhiều mỹ nhân lớn nhỏ khác nhau, nhưng không ai tươi sáng hoạt bát như Văn Đình Lệ cả.

Trong lòng hắn ngứa ngáy nhìn cô: "Cha tôi khỏe hay không, cô đến nhà tôi xem thử chẳng phải sẽ biết ngay sao? Tôi biết cô thích ăn kem của Feida (chú thích), chiều nay cửa hàng bọn họ mới đưa một thùng đến nhà, hôm nay trời nóng thế này, cô đến nhà tôi đi, tôi mời cô ăn thỏa thích."

"Kem Feida thì có gì đặc biệt, giờ tôi chỉ thích ăn kem Snow Dew của Eidel thôi. Chỉ tiếc là giá cao quá, người bình thường sợ là không mua nổi đâu."

Thứ Khâu Lăng Vân không nghe được nhất là người khác nói hắn không có tiền, lập tức phản bác: "Cô đợi ở đây, tôi lập tức mua toàn bộ kem Snow Dew trong cửa hàng đó về cho cô ăn."

Đúng lúc đối diện trường Trung học Tú Đức có một tiệm Eidel sang trọng lộng lẫy, Khâu Lăng Vân đỗ xe Tây ở trong góc bên cạnh rồi chạy sang đối diện mua đồ.