“Đa tạ tiên nhân.” Tuân Diệu Lăng nhe răng cười, hướng vào không trung vái loạn một cái, “Vậy ta đi trước đây, không làm phiền nhã hứng của tiên nhân nữa.” Vừa nói vừa ôm hoa đăng lên rời đi.
“… Ế, chờ đã.” Một lực vô hình kéo lưng Tuân Diệu Lăng lại, khiến hai chân nàng rời khỏi mặt đất, "Ngươi không tò mò chút nào sao? Cũng không hỏi xem ta là ai?"
Tuân Diệu lăng giãy giụa hai cái, không giãy ra được, bèn từ bỏ: “Tiên nhân, ta tạm gọi ngài là tiên nhân vậy. Ngài xuất hiện bên cạnh ta chẳng qua cũng chỉ vì hai chuyện: hoặc là nhìn trúng linh căn của ta, muốn thu ta làm đồ đệ; hoặc là thèm muốn linh căn của ta, muốn bắt ta về luyện thành viên Thập Toàn Đại Bổ.”
Tuân Diệu Lăng chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy như hạt châu lưu ly trong suốt, “Muốn nhận ta làm đồ đệ thì sẽ không làm khó ta, còn nếu muốn lấy mạng ta, ta hỏi nhiều cũng chỉ là để tăng thêm niềm vui cho người ta, thỏa mãn du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của đối phương mà thôi. Cho nên ngài là ai thật sự không quan trọng.”
“… ”
"Nửa ngày rồi còn chưa ra tay, ngài muốn thu ta làm đồ đệ hả? Hay là chúng ta cứ leo hết Tiên Thê rồi hẵng gặp lại? Biết đâu ta leo không nổi mấy bậc, đến lúc ấy ngài lại tiếc thối gan thối ruột, bảo bị lừa thì khổ."
"…" Đối phương lựa lời một hồi, "Tiểu hài tử, xem ra ngươi không chỉ tự luyến mà còn rất gian xảo."
"Quá khen." Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên. "Vậy giờ ngài có thể thả ta đi chưa?"
"Haha, không thể."
Lần này đến lượt Tuân Diệu Lăng á khẩu.
Theo nàng thấy, có lẽ đối phương chỉ vì bị nàng vạch trần ý đồ, nên có chút mất mặt. Nhưng nếu đã ra tay giúp nàng, vậy tám phần không phải kẻ xấu.
"Tiểu nha đầu, trả lời ta một vấn đề, ta sẽ thả ngươi đi." Giọng nói kia vẫn lơ đãng như cũ, nhưng lại ẩn chứa một sự huyền diệu trang nghiêm, “Vì sao ngươi đến cầu tiên duyên?”
Câu hỏi này đủ sắc bén.
Nếu nói vì cầu danh lợi, thì có vẻ quá tầm thường. Còn nếu nói vì cầu trường sinh, đây đúng là một câu trả lời tiêu chuẩn, dù sao cũng chẳng ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của trường sinh bất tử.
Nhưng Tuân Diệu Lăng tự vấn lòng mình, từ khoảnh khắc biết mình có linh căn, điều nàng mong cầu vốn dĩ không phải là những thứ này.
Nữ đồng tóc đen cúi đầu, giọng nói nhẹ như cánh bướm run rẩy trong gió, nhưng lại đặc biệt rõ ràng giữa đêm đen: "…Ta tu tiên, là vì cầu đạo, là vì chứng minh ‘ta’."
"Chỉ có Thiên Đạo, mới là nơi gần nhất với "bản ngã" thật sự của ta."
Đại đạo của thế giới này rốt cuộc vận hành ra sao? Vì cớ gì lại khiến nàng trở thành "Tuân Diệu Lăng"? Nếu không phải là Tuân Diệu Lăng, vậy nàng là ai?
"…"
Đối phương trầm mặc hồi lâu, mới nói:
"Phần lớn tu sĩ nơi này đều muốn đi con đường "vong ngã*". Lánh đời thanh tu, không chút vướng bận, không nhiễm nghiệp lực*, tự nhiên đắc đạo. Nhưng con đường của ngươi lại hoàn toàn trái ngược..."
"Ta ngược dòng chúng nhân, chứ đâu phải ngược ý trời?" Tuân Diệu Lăng có chút không phục nói, "Lẽ nào như thế ta lại không xứng nhập đạo?"
Đối phương nghe vậy bỗng bật cười, nghe như ngọc vỡ châu tan, thoáng chút vui sướиɠ: "Ai bảo ngươi không xứng nhập đạo?"
"—— Chẳng phải ngươi đã nhập đạo rồi sao?”
Hả?
Tuân Diệu Lăng ngẩn người. Ngay giây sau, trán nàng lạnh buốt, toàn thân xương cốt kinh mạch như bị thứ gì đó xé toạc ra, gió ào ào lùa vào. Không chỉ lùa vào, mà còn như có một lưỡi cưa đang mài xát dữ dội…
Lưng nàng run lên, ho ra hai ngụm máu tươi.
——
Chú thích:
(1) Vong ngã: Là xóa bỏ bản ngã.
(2) Thanh tu: Tu hành trong thanh tĩnh, tránh xa hỗn tạp trần thế, không vướng bận du͙© vọиɠ hay nghiệp chướng.
(3) Nghiệp lực: Là sức mạnh của nghiệp tạo ra quả lạc khổ, nói nôm na là sức mạnh của nhân quả.