Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Chương 12

Chương 12
“Gia đình cậu ta có chuyện gì vậy?”

Ngô Nhạc Minh không muốn nói, nhưng cậu ta đã lỡ nói ra, Hà Lệ Chân lại bày ra bộ dạng này, cậu ta cảm thấy rất hối hận, không nên nông nổi đi tìm cô ta làm gì.

“Cuối tuần trước anh Côn đã về nhà rồi.”

Cuối tuần trước.

Đó chính là lúc cùng đi với cô, sau đó hai người tách ra, Hà Lệ Chân nhớ lại.

“Mỗi tháng cậu ấy thường về nhà một lần, nhưng hai ba ngày là sẽ quay lại, ít khi ở nhà cả tuần giống như lần này.” Ngô Nhạc Minh nói: “Hôm qua…”

“Hôm qua làm sao?”

“Hôm qua cậu ấy gọi cho em…” Giọng Ngô Nhạc Minh nhỏ đi.

Hà Lệ Chân hỏi: “Cậu ta nói cái gì?”

“Cậu ấy mượn em bốn ngàn.”

Hà Lệ Chân hơi nhíu mày, bốn ngàn, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, chủ yếu ở đây là cậu ta muốn làm gì.

“Em ấy không nói mượn tiền để làm gì sao?”

Ngô Nhạc Minh nhìn sang chỗ khác, cậu ta nhìn chòng chọc vào cây chổi trong góc tường: “Em chỉ có thể nói với cô là cậu ấy muốn dùng cho việc nhà, những cái khác em không nói được.”

“Em không cần giả vờ ngây thơ như vậy.” Hà Lệ Chân chau mày, lạnh lùng nói: “Tuổi các em thích nhất là những trò này, cái này không thể nói, cái kia không thể nói, làm giống như mọi thứ điều là bí mật.”

Ngô Nhạc Minh chợt quay lại, trợn mắt lên nhìn cô.

“Cô thì biết cái gì?” Giọng cậu ta không cao nhưng rất mạnh mẽ: “Cô thì biết cái gì, đừng nghĩ cái gì mình cũng đúng.”

“Vậy em nói đi.” Cuối cùng Hà Lệ Chân cũng vặn lại cậu ta: “Em không nói thì làm sao tôi biết?”

Ngô Nhạc Minh khoác túi xách lên vai, quay đi: “Không cần.”

“Tôi có thể cho mượn tiền.” Hà Lệ Chân nói.

Ngô Nhạc Minh ngừng bước.

“Nói rõ mọi chuyện. Nếu có chuyện em nghĩ thật sự không thể nói thì có thể bỏ qua.” Hà Lệ Chân nói với cái lưng của cậu ta: “Nhưng tôi có một điều kiện.”

Ngô Nhạc Minh chậm chạp quay người lại: “Điều kiện gì.”

Hà Lệ Chân nói: “Tiền, tôi sẽ đích thân đưa cho em ấy.”

Ngô Nhạc Minh hơi do dự, cau mày, nói nhỏ: “Cậu ấy không cho em nói địa chỉ nhà cậu ấy với người khác.”

Từ biểu hiện của Ngô Nhạc minh, trong một thời gian ngắn, Hà Lệ Chân đã đoán ra, cậu ta thực sự đã cùng đường. Cậu ta cần dùng tiền gấp nhưng nhất thời không kiếm được ai có thể cho mượn bốn ngàn.

Đương nhiên, Hà Lệ Chân cũng có nghi ngờ chuyện tại sao cậu ta lại hỏi mượn cô. Nhưng nghi ngờ này không phải là điều nên lo lắng vào lúc này.

Hà Lệ Chân nhìn Ngô Nhạc Minh không nói gì, hiện tại cô hoàn toàn ở trong tư thế của một người bề trên đang bàn điều kiện với một tên nhóc con.

Ngô Nhạc Minh nhanh chóng đầu hàng cô.

“Em nói cho cô biết, cô nhất định phải đưa tiền cho cậu ấy. Cậu…cậu ấy thực sự cần rất gấp, hơn nữa cô tuyệt đối không được để lộ địa chỉ nhà cậu ấy cho người khác biết!” Ngô Nhạc Minh lải nhải một thôi một hồi: “Cậu ấy sẽ gϊếŧ em!”

Sáu giờ tối, Hà Lệ Chân bước ra khỏi ngân hàng, trong balo cất một chồng tiền.

Bốn ngàn, gần hai tháng tiền lương của Hà Lệ Chân.

Cô nắm chặt balo trong tay, sau đó vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe nói địa chỉ, vẻ mặt tài xế nhăn nhó.

“Xa quá.”

“Đi chứ ạ?”

“Ai cha, đi chứ.”

Xe chuyển bánh, Hà Lệ Chân ngồi ở ghế sau, lấy trong túi ra một tờ giấy. Chữ của Ngô Nhạc Minh rất ẩu, xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên giấy chính là địa chỉ nhà Vạn Côn.

Xe chạy đều đều, lúc đầu còn chạy trên quốc lộ của trung tâm thành phố, sau đó ra đường vành đai, mất hơn ba tiếng đồng hồ, trời cũng dần tối lại.

Từ từ không còn nhìn thấy các tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa xe nữa, thay vào đó cây cối càng nhiều lên.

Chạy thêm một quãng nữa, theo bảng chỉ dẫn, quẹo vào một con đường nhỏ. Mặt đường gồ ghề, Hà Lệ Chân ngồi đằng sau xe bị xốc đến buồn nôn.

“Tôi không thể đi xa hơn được.” Tài xế dừng ở một ngã rẽ nói: “Lúc trở về sẽ quá muộn.”

“Thế cũng được.” Hà Lệ Chân không nói gì thêm, lấy tiền ra trả, tiền đi taxi nửa năm của cô cũng không nhiều như lần này.

Lúc xuống xe, không khí bên ngoài rất mát mẻ, gió lạnh thổi qua làm cho đầu óc của cô tỉnh táo hơn so với lúc ngồi trên xe nhiều.

Theo cột chỉ đường, đây là thôn Ô Vọng. Trên bản đồ, nơi này cách Dương Thành hơn bốn mươi cây số, là một thị trấn ở ngoại thành.

Hà Lệ Chân nhớ lại điều trước đây Bành Thiến nói với cô, những tin đồn về gia thế của Vạn Côn, cô cảm thấy hơi buồn cười. Có lẽ không ai biết gia đình Vạn Côn lại ở một chỗ như thế này. Cậu ta ra sức giấu diếm nó chắc cũng xuất phát từ lòng chuộng hư danh của thanh thiếu niên mà thôi.

Đường xá ở đây toàn bộ đều chưa được trải nhựa, toàn là đường đất. Hà Lệ Chân đứng ven đường quan sát, có một chiếc xe máy đang dừng lại kiếm khách. Hà Lệ Chân bước tới, đưa địa chỉ trong tay cho người đó xem.

“Này anh, anh biết chỗ này không, nó có xa đây không?”

Người đi xe máy khoảng chừng hai mươi mấy, cũng là một thanh niên. Trên người và trên xe đều phủ bụi bặm, vì nóng nên quần áo đều cuốn lên, lộ ra phần bụng.

“Ờ, biết chỗ này.” Người nọ nói giọng địa phương đặc sệt, không nói thêm nhiều lời, báo giá luôn: “Năm chục, có đi không?”

Hà Lệ Chân đã đi tới đây, cũng không muốn mất thời gian thêm: “Đi, vậy anh chở tôi tới ngay chỗ đó mới được.”

“Được, lên đi.”

Hà Lệ Chân ngồi lên xe máy, người lái xe quay đầu xe rồ máy chạy.

Lần này Hà Lệ Chân thật sự được trải nghiệm cái gì gọi là “mịt mù cát bụi”. Cô che miệng, cảm giác toàn thân mình toàn cát là cát.

Sau khi đi được một đoạn thì có khá hơn một chút, đường nhỏ lại không có đèn, Hà Lệ Chân nắm nhẹ lấy góc áo của người phía trước, thỉnh thoảng ngước đầu lên nhìn ánh trăng xa vời vợi.

Lúc đó cô mới chợt bừng tỉnh, cô đã thật sự đến đây rồi sao.

Một cô gái nhỏ nhắn hai mươi sáu tuổi, lại đi một quảng đường xa như thế, ôm một bọc tiền tới cái nơi heo hút này.

Vì một em học sinh.

“Chỗ cô muốn tới là nhà phía trước đó.” Sau hai mươi mấy phút xốc nẩy, xe cũng ngừng lại.

“Chời, chuyện zì zậy?”

Hà Lệ Chân đang lấy tiền trả cho tài xế, nghe câu nói của anh ta cô cũng quay đàu nhìn về đằng trước.

Vì không có đèn đường nên trời rất tối, bên phải con đường nhỏ là ruộng bắp, bên trái phía trước có thể thấp thoáng nhìn thấy một căn nhà nhỏ, trước cửa nhà có sân, ngoài ra thì không nhìn rõ được nữa.

Tuy không nhìn thấy, nhưng Hà Lệ Chân có thể nghe thấy.

Chỗ đó đang có tiếng cãi nhau.

Hà Lệ Chân nhét năm mươi đồng vào tay người lái xe, rồi xách túi chạy về phía đó. Đường là đường đất, Hà Lệ Chân lại ngồi lâu trên xe nên chân tê rần, cô cố chạy vài bước, cuối cùng cũng thấy bóng người.

Trước sân có dựng mấy chiếc mô tô, bên trong có bốn người đang chặn trước cổng.

Trong sân có ánh sáng, từ nóc nhà chìa ra một cọc gỗ, trên cọc quấn mấy vòng dây điện, ở đầu cọc móc một bóng đèn, nó đang phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt mờ ảo, vài con thiêu thân bu xung quanh ánh đèn.

Phía dưới bóng đèn, có một người đang đứng.

Là Vạn Côn.

Ngọn đèn mờ mờ tỏa ánh sáng xuống đầu Vạn Côn, làm cho khuôn mặt cậu ta càng có vẻ tối tăm hơn. Hà Lệ Chân đang bước đi bỗng dừng lại, cô chỉ còn cách cậu ta một khoảng, nhưng cô lại cảm thấy lúc này dường như cô có thể nhìn thấy cậu ta thật rõ ràng.

Nhất định cậu ta vẫn trong bộ dạng đó, mái tóc lòa xòa che đôi mắt, vành mắt thâm quầng, đầu hơi cúi, vẻ mặt không biểu lộ chút tình cảm, cũng không nói chuyện.

“Đã mấy ngày rồi…!?” Bỗng nhiên có người rống lên, Hà Lệ Chân lấy lại tinh thần.

“Không phải tụi tao làm khó dễ mày! Thiếu nợ thì phải trả tiền…! Bây giờ là ai không nói lí lẽ đây…!?”

Vạn Côn dường như có nói lại gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa, Hà Lệ Chân nghe không rõ lắm. Cô mang theo túi chạy dọc theo con đường tới bên cạnh sân. Khoảng cách càng ngày càng gần, nhưng những người đó đều quá chú tâm, không ai nhìn thấy cô.

“Nếu mày không trả tiền, sau này cũng đừng hòng ra khỏi cửa!” Tên cầm đầu có một cái đầu bóng lưỡng, gã chỉ vào Vạn Côn: “Đã cho mày thêm mấy ngày rồi hả!? M* kiếp, toàn là thứ cặn bã! Một lũ cặn bã…! Hèn chi mà con kh*n đó không bệnh chết, nợ…”

Gã ta vừa nói, vừa giơ chân đạp một cái, đống đồ vật đổ ập xuống, lăn lông lốc đầy đất.

Vạn Côn sầm mặt, nghe tên đầu trọc chửi bậy, dường như cậu ta phải nghiến chặt răng mới có thể kiềm chế không xông lên.

“Cũng đâu phải không trả tiền cho anh, anh không thể thư thả thêm vài ngày sao?”

Giọng một người đàn ông từ trong phòng truyền ra, sau đó cửa phòng mở ra, một người đàn ông già ốm yếu từ trong phòng bước ra. Ông ta khúm núm đứng sau lưng Vạn Côn, đôi mắt đυ.c ngầu ủ rũ. “Cả ngày dọa nạt, ức hϊếp người ta.”

“Ức hϊếp hả?” Tên đầu trọc cười gằng: “Lúc mày mượn tiền sao không nói chúng tao bắt nạt mày đi? Hả? Cái ông nhà mày, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất dập đầu cầu xin ông đây! Bây giờ biết nói ức hϊếp hả? M* nó, thư thả cho chúng mày mấy ngày hả…!? Tao *** ấy…” Gã đang mắng hăng say, lại nhặt lấy một cục gạch trên mặt đất ở bên cạnh ném vào ông già.

Vạn Côn thình lình lao ra.

Lúc tên đầu trọc đang khom lưng nhặt gạch, Vạn Côn đã phóng tới, tên đầu trọc đứng dậy, hòn gạch còn chưa rời hỏi tay thì cổ tay đã bị Vạn Côn nắm lấy, cậu ta ném cục gạch đi sau đó đẩy đầu trọc ra.

Tên đầu trọc thụt lùi về phía sau mấy bước, được người của gã đứng sau đỡ được.

Vạn Côn đứng giữa sân, hạ giọng nói: “Bây giờ chúng tôi không có tiền, anh cho tôi thêm một tuần nữa, năm ngày thôi cũng được.”

“Một tuần? Mày mơ đi…!” Tên đầu trọc vung tay lên, mấy gã đàn ông phía sau nhào ra.

Vạn Côn cắn răng, nhanh chóng nhặt lấy một khúc cây nằm bên cạnh, quát lên một tiếng với người đằng sau: “Vào trong…!” Ông già phía sau sợ đến mức run lên cầm cập, nhanh chóng trốn vào nhà, khóa chặt cửa.

Vũ khí của tên đầu trọc rõ ràng cao cấp hơn hẳn, mấy gã đàn ông rút gậy gộc từ thắt lưng quần ra nhào về phía Vạn Côn.

Ngay khi hai bên đang căng thẳng…chuẩn bị đánh nhau, bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên.

“Ngừng tay…!!”

Âm thanh bất thình lình này khiến cả hai bên đều ngẩng ra. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.

Hà Lệ Chân đứng đó, cố gắng bình tĩnh nhìn tên đầu trọc, hỏi: “Anh cần tiền thì lấy tiền, đánh người làm gì.”

Ngay khi nhìn thấy Hà Lệ Chân, người Vạn Côn cứng đờ tại chỗ. Cho đến khi tên đầu trọc tức giận bước lại gần Hà Lệ Chân, cậu ta mới bừng tỉnh chạy lên chắn ở trước mặt cô.

Hà Lệ Chân nhìn qua bên cạnh, tên đầu trọc trợn mắt nhìn Vạn Côn, hắn quay sang Hà Lệ Chân: “Cô là ai?”

Hà Lệ Chân lạnh lùng nói: “Còn thiếu bao nhiêu?”

Tên đầu trọc vui vẻ: “Sao, muốn trả tiền hả?” Hắn hất cằm về phía Vạn Côn: “Cô hỏi nó, coi còn thiếu bao nhiêu.”

Hà Lệ Chân liếc nhìn Vạn Côn, nhìn không rõ mặt cậu ta, chỉ cảm giác vẻ mặt rất âm u.

“Không nói hả? Không thì để tao nói giùm mày, một trăm tám, trả đi.”

Hà Lệ Chân vừa nghe thấy xuýt chút nữa đã đứng không vững. Cô nắm chặt balo, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh nói cái gì?”

“Một trăm tám! Nghe không rõ hả? Một…trăm…tám!”

Tên đầu trọc ngóng cổ lên quát, Hà Lệ Chân phát hiện Vạn Côn bên cạnh khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt cô biết Vạn Côn lại muốn đánh người ta, nên vội vàng đưa tay kéo lại.

Hà Lệ Chân kéo tay cậu ta, cô cảm thấy giống như đang kéo một thanh sắt.

“Vạn Côn, đừng!”

Sức của cô nào giữ được Vạn Côn, Hà Lệ Chân dùng sức níu lấy cũng không cản được, không còn cách nào cô đành giơ tay lên cho Vạn Côn một cái tát.

Hà Lệ Chân cảm thấy chắc mình điên rồi, cô hét lên: “Đồ khốn, tôi nói cậu dừng lại cậu có nghe không!?”

Từ hồi nào tới giờ Hà Lệ Chân chưa từng tát ai, có lẽ đời này Vạn Côn cũng chưa từng bị ai cho ăn tát. Cho nên lần này, cả hai người đều im lặng. Hà Lệ Chân thở hồng hộc, quay đầu lại hung dữ nhìn tên đầu trọc.

“Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh, bây giờ cậu ta cần trả anh bao nhiêu?!”

Tên đầu trọc thấy cô như vậy chắc thật sự đến trả tiền, nên nói: “Một tháng trả ba ngàn, sao, cô trả phải không?”

Hà Lệ Chân thở phào trong lòng, lấy tiền trong túi ra đến ba ngàn đưa cho gã.

“Cầm tiền thì đi nhanh đi, nếu không tôi báo cảnh sát!”

Tên đầu trọc cầm tiền trong tay, đếm đi đếm lại mấy lần mới gọi mấy người phía sau lần lượt kiểm lại một lần.

Tiền không phải ít, gã làm như vậy, cũng chỉ khiến Hà Lệ Chân và Vạn Côn căm ghét.

Hà Lệ Chân thì không sao, nhưng cô vẫn quan sát Vạn Côn, sợ cậu ta nhịn không được, nhất thời kích động sẽ rước phiền phức.

Nhưng Vạn Côn cũng không có nhúc nhích.

Từ lúc cậu ta bị đánh, thì vẫn im lặng đứng một bên nãy giờ.

Cuối cùng, mè nheo một hồi, kể lể một hồi, tên đầu trọc cũng bỏ đi. Tiếng xe máy gào rú càng ngày càng xa, cánh cửa phòng trong sân lại mở ra một lần nữa, ông già bước ra.

“À, cô đây là…” Ông già nhìn Hà Lệ Chân, vẻ hiếu kì.

Ở khoảng cách gần, nhìn mặt mũi, có lẽ đây là cha của Vạn Côn. Cô hít vào một hơi: “Chào bác, cháu là giáo viên ngữ văn của Vạn Côn, Hà Lệ Chân.”

“À à, cô giáo à.” Ông ta hiểu ra: “Tôi là cha của Vạn Côn, Vạn Lâm. Sao cô Hà lại tìm tới đây?” Vạn Lâm nghi ngờ, nhưng điều ông ta muốn hỏi hơn cả là tại sao cô lại trả tiền giúp chúng tôi?”

Hoặc là, tiền đó của cô, chúng tôi khỏi cần trả lại có được không?”

Ông ta vừa nói vừa vồn vã muốn bắt tay Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân còn chưa đưa tay ra thì Vạn Côn đã gạt bàn tay của Vạn Lâm ra.

“Vạn Côn sao em…” Hà Lệ Chân hoảng hồn. Vạn Công trừng mắt nhìn cô: “Cô im đi!”

Bỗng chốc Hà Lệ Chân không biết nói gì. Dáng vẻ nguy hiểm này của Vạn Côn giống như một con thú đang nổi điên, đến hơi thở cũng rất nặng nề.

Cánh tay bị chặn lại, cô bị Vạn Côn kéo ra ngoài.

“Em…em làm gì vậy?” Vạn Côn đi thẳng một nước, giữa đường Hà Lệ Chân thiếu chút nữa vấp ngã nhưng cậu ta cũng không chịu dừng lại.

Vạn Lâm vẫn đứng ở cửa, nhìn ra phía bên ngoài.

Vạn Côn lôi Hà Lệ Chân đi rất xa mới chịu ngừng lại.

Hà Lệ Chân vung tay: “Buông tay ra!” Cô vùng vẫy gở tay Vạn Côn, một giây sau hai vai bị cậu ta bóp lại.

Giọng Vạn Côn rất khẽ, hơi dữ tợn.

“Sao cô lại tới đây?”

“..Sao?”

“Tôi hỏi cô sao cô lại ở đây!?” Vạn Côn hét lên, Hà Lệ Chân lại càng hoảng sợ hơn, Vạn Côn nổi giận đùng đùng, thái độ thù địch rõ ràng. Đôi bàn tay trên vai cô như cái gọng kìm, mỗi lỗ chân lông trên người cậu ta dường như cũng đang kêu gào.

“Ai nói cho cô biết nhà của tôi ở đâu, có phải Ngô Nhạc Minh không, có phải nó không!?”

“Tôi hỏi cô cô có nghe thấy không hả…!?”

Cậu ta liên tục hỏi, làm Hà Lệ Chân bị lắc lư đến chóng mặt. Trong đầu đặc sệch như hồ dán, mặc kệ trên vai đau đớn, trong đầu cứ quanh quẩn lập đi lập lại câu nói kia của Thương Khiết.

[Thằng nhỏ này có một chút hoang dã trong người]

Lời này giống như có ma lực, lập lại trong đầu mấy lần, Hà Lệ Cân cảm thấy trái tim mình chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng cô cũng có cam đảm nhìn Vạn Côn, cô nói với cậu ta: “Vạn Côn, em bình tĩnh đi.”

Vạn Côn nhìn cô, trong bóng đêm, đôi mắt cậu ta tựa như phủ một tầng băng, rất lạnh, cũng rất sáng, trong suốt, không buông tha cho một lời nói dối. Nhưng từ từ, sự nóng nảy của cậu ta cũng bị gió thổi làm cho tan bớt, cậu ta đứng thẳng dậy, quay đi, lạnh nhạt nói: “Tiền tôi sẽ trả cô, cô cho tôi một tháng.”

Nói dứt lời, cậu ta đã đi qua phía bên kia con đường nhỏ.

“Em lấy cái gì để trả?” Hà Lệ Chân nói với tấm lưng của cậu: “Vẫn đến chỗ đó làm? Tôi có nói với em là nếu như em lại tới…”

Sau khi vạn Côn đứng một lát lại quay trở lại đứng trước mặt Hà Lệ Chân.

“Trước giờ tôi chưa nói rõ với cô, bây giờ tôi nói cho cô hay.” Từng chữ từng câu của cậu ta đều trầm thấp rõ ràng. “Cô đừng có nói với tôi những đạo lý đao to búa lớn, ông đây không quan tâm, ở đâu kiếm ra tiền thì tôi sẽ tới chỗ đó. Tiền thiếu cô, tôi sẽ trả không thiếu đồng nào.” Cậu ta nói, trong ánh mắt dường như xuất hiện điều gì đó, sau đó cậu ta tiếp tục nói: “Hôm nay cám ơn cô, sau này, cô coi như không có đứa học sinh như tôi đi.”

Cậu ta dứt khoát quay người đi, làm cho Hà Lệ Chân run lên.

Cậu ta bỏ đi nhưng cũng không đi xa lắm. Vạn Côn đi tới bên cây ngô đồng, ngồi trên một tảng đá lớn, bắt đầu hút thuốc.

Cậu ta biết Hà Lệ Chân vẫn chưa đi, nhưng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Đêm nay không giống đêm hôm đó, đêm nay có gió.

Khói thuốc lãng đãng bay lên theo gió, còn cả mái tóc cậu ta, góc áo của cậu ta.

Hà Lệ Chân nhìn đường nét kia khắc họa trong bóng đêm, nhìn rất lâu. Nhìn đến mắt cũng xót, chân cũng tê mỏi. Cô tựa vào một thân cây, chịu đựng những con muỗi vo ve xung quanh cũng không dời tầm mắt.

Không hiểu vì sao, dưới ánh trăng trong đêm, bóng dáng cậu thiếu niên trầm lặng, cô độc nhưng kiên định phóng khoáng, lặng lẽ không tiếng động đã làm rung động trái tim cô.