Tình Yêu Cháy Rụi: Tiểu Kẹo Mềm Của Lệ Tiên Sinh Đi Lạc Rồi

Chương 6: Xinh thế này, chắc chắn là sinh viên diễn xuất!

Nhóm của Vân Sanh vừa nhìn thấy Ôn Dung đi tới, ánh mắt không tự chủ mà dõi theo bóng dáng cô. Mãi đến khi hai bên lướt qua nhau, mọi người mới bừng tỉnh.

“Trời ơi! Cô gái này thuộc khoa nào thế? Sao trước giờ chưa từng thấy qua?”

Cô gái vừa khen Vân Sanh ban nãy không giấu nổi sự kinh ngạc, tròn mắt nhìn theo bóng lưng Ôn Dung đang dần khuất xa.

Một người khác lập tức tiếp lời: “Không phải là sinh viên khoa diễn xuất đấy chứ? Xinh đẹp thế này, chắc chắn là diễn viên tương lai rồi!”

Mấy người còn lại đều gật gù đồng tình. Dù nói gì thì nói, khoa múa cũng không thiếu mỹ nhân, nhưng đẹp theo kiểu độc đáo, khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi, thì chỉ có thể thuộc về "cái nôi của các ngôi sao" – khoa diễn xuất.

“Nếu tôi là đạo diễn hay nhà sản xuất, nhất định sẽ mời cô ấy làm nữ chính ngay lập tức!”

Chỉ có Vân Sanh là hơi nhíu mày, cố gắng phớt lờ những lời bàn tán của bạn cùng phòng. Trong đầu cô ta vẫn lởn vởn suy nghĩ: hình như mình đã từng gặp cô gái đó ở đâu rồi thì phải...

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Ôn Dung bước vào phòng phỏng vấn. Cô không ngờ rằng hội đồng tuyển dụng lần này đều là những tiền bối có tiếng trong ngành.

Đến khi vị giám khảo cuối cùng bước vào, Ôn Dung suýt nữa thì tròn mắt kinh ngạc!

Cô hoàn toàn không ngờ người xuất hiện lại là Nhϊếp Trạm, vị đạo diễn mới nổi vừa gom hết các giải thưởng quốc tế gần đây, danh tiếng lẫy lừng, khiến cả giới điện ảnh phải trầm trồ.

Nhưng càng như vậy, Ôn Dung lại càng bình tĩnh. Điều này chứng tỏ trường đại học thực sự rất coi trọng chất lượng của ứng viên, là một tín hiệu đáng mừng. Cô tin tưởng vào thực lực của mình.

Phần đầu của buổi phỏng vấn chủ yếu xoay quanh kiến thức lý luận về văn học và nghệ thuật. Các giám khảo bị thu hút bởi khả năng cảm thụ thẩm mỹ và gu nghệ thuật tinh tế của Ôn Dung.

Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng cô là ứng viên xuất sắc nhất trong đợt tuyển dụng này, Nhϊếp Trạm, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:

“Ngành đạo diễn không chỉ là lý thuyết suông. Nếu không thể vận dụng thực tế, dù có nói hay đến đâu cũng vô nghĩa.”

Giọng của anh ấy trầm thấp, trong veo như suối chảy, hoàn toàn không có chút sắc bén hay gai góc của một người từng lăn lộn trên thương trường.

Ôn Dung khẽ cười, ánh mắt lấp lánh: “Anh hùng kiến giải tương đồng.”

Nụ cười dịu dàng của cô giống như viên ngọc lướt nhẹ qua mặt nước, để lại gợn sóng lan tỏa. Nhiều năm sau, Nhϊếp Trạm vẫn còn nhớ khoảnh khắc đó—một cơn sóng nhỏ đã khuấy động trái tim anh ấy, mãi không tan.

Những người có mặt trong phòng phỏng vấn đều ngẩng đầu nhìn về phía ứng viên gan dạ này. Cô ấy vậy mà lại dám đối đáp ngang hàng với Nhϊếp Trạm? Phải biết rằng, anh ta chính là ông lớn trong ngành điện ảnh, một câu nói thôi cũng có thể quyết định sự nghiệp của người khác, chứ đừng nói đến một vị trí giảng viên nho nhỏ.

Điều bất ngờ nhất là, Nhϊếp Trạm không hề cảm thấy bị xúc phạm. Ngược lại, ánh mắt anh ấy khẽ dao động khi nhìn cô.

Sau buổi phỏng vấn, Ôn Dung chuẩn bị rời khỏi Đại học Bắc Thành. Nhưng ngay khi bước đến cổng trường, cô lập tức nhìn thấy một chiếc xe hơi xa hoa đậu ngay trước mắt—cả Bắc Thành chỉ có duy nhất một chiếc như thế.

Chưa kể đến biển số xe quen thuộc và lộ liễu kia.

Ôn Dung khựng lại, không ngờ xe của Lệ Chính Đình lại xuất hiện ở đây. Nhưng rất nhanh, khi tài xế cung kính mở cửa xe, bóng dáng dịu dàng trong bộ đồ nhã nhặn lộ ra, cô lập tức hiểu ngay.

Là Vân Sanh.

Ngoại trừ lần trước tận mắt chứng kiến cảnh tượng phản bội đáng khinh kia ở kiếp trước, thì đây là lần đầu tiên trong đời này Ôn Dung thấy hai kẻ cẩu nam nữ này lại xuất hiện cùng nhau!

Vân Sanh khoác lên mình vẻ ngoài thanh thuần như đóa bạch liên, gương mặt xinh đẹp mong manh, kiểu phụ nữ mang hơi thở “ngây thơ nhưng gợi cảm” mà đàn ông khó lòng từ chối.

Ngay cả người đàn ông cao cao tại thượng như Lệ Chính Đình, chẳng phải cũng đã quỳ gối dưới váy của Vân Sanh rồi sao?

Chẳng thế mà lại lén lút đưa Vân Sanh đến tận khu nghỉ dưỡng Mê Lộc Trang Viên này. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Ôn Dung bùng lên dữ dội. Cứ thế mà bỏ qua bọn họ sao? Không được, thế thì lợi cho họ quá!

Lúc sắp bước xuống xe, Vân Sanh lưu luyến ngoảnh đầu lại, ánh mắt quyến luyến nhìn người đàn ông lạnh lùng trầm mặc trong xe. Là sinh viên khoa diễn xuất, bao nhiêu trai đẹp cô ta đã từng thấy qua, nhưng chưa từng có ai khiến cô ta rung động như thế này—một người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa tràn ngập hormone nam tính chết người.

Đôi mắt hạnh trong veo của Vân Sanh ngập tràn tình ý, giọng nói ngọt ngào như mật ong:

“Anh này, tối thứ bảy, bảy giờ... anh có thể đến xem em diễn múa không?”

Chiếc đồng hồ kim loại xa xỉ trên cổ tay Lệ Chính Đình phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, những ngón tay thon dài lật xem tin tức tài chính. Nghe vậy, anh ngước mắt, liếc nhìn cô gái nhỏ đang mong chờ câu trả lời như một chú cún con đáng thương.

Anh khẽ nhếch môi cười, gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần mị hoặc:

“Ừ.”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng Vân Sanh lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Nhìn nụ cười ấy, Lệ Chính Đình có thoáng ngẩn người, vô thức đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô ta.

Vân Sanh sững sờ trong một giây, sau đó trong lòng dâng lên niềm hân hoan cuồng nhiệt, vội vã nghiêng mặt sang một bên, cố ý để lộ góc nghiêng xinh đẹp nhất của mình...

"Tách——"

Một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí mờ ám.

Cả hai quay đầu nhìn theo tiếng động, liền thấy Ôn Dung đang giơ máy ảnh, chĩa thẳng về phía bọn họ.

Cô cúi đầu nhìn thành quả vừa chụp được. Vì góc chụp nghiêng, nên trong ảnh trông cứ như hai người kia đang hôn nhau, chưa kể nhan sắc đôi bên đều thuộc hàng cực phẩm. Nhất là khoảnh khắc thất thần của Lệ Chính Đình, trông chẳng khác nào đang nhìn vào báu vật quý giá nhất đời mình.

Ôn Dung hài lòng với tay nghề chụp ảnh của mình. Chỉ là ảnh chụp nhanh thôi mà đẹp như poster điện ảnh vậy.

Nhưng mục đích chính, vẫn là thu thập chứng cứ Lệ Chính Đình nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân. Nếu sau này thật sự phải đưa nhau ra tòa ly hôn, cô vẫn nên chuẩn bị chút át chủ bài trong tay.

Vân Sanh cứng đờ người! Trong đầu nhanh chóng nhớ lại bóng dáng cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta khó lòng quên được vừa rồi.