Lương Thiến Vi khẽ ngẩn ra.
Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần để hứng chịu một cơn bão lớn, nhưng Vệ Miểu lại thực sự đứng ra bảo vệ cô.
Trong lòng bất giác dâng lên một chút ấm áp.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ đến việc bị Vệ Miểu và đám bạn của cô ta vây bắt trong nhà vệ sinh trước đó.
Cái cảm giác ấm áp này, chỉ vừa mới chớm nở, đã vụt tắt ngay lập tức.
"Được rồi, mọi người lo học hành đi! Đừng suốt ngày hóng hớt chuyện người khác nữa!"
"Giải tán hết đi!"
Mọi người: "..."
Từ trước đến nay, Vệ Miểu luôn giả vờ nói chuyện ngọt ngào, nũng nịu, chưa bao giờ thể hiện khí thế sắc bén như hôm nay.
Vậy nên, đám đông nghĩ rằng cô đã nổi giận, lập tức tản ra hết.
Khi mọi người đã bỏ đi, Vệ Miểu cũng buông tay khỏi eo của Lương Thiến Vi, có chút lúng túng:
"Xin lỗi nhé, tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Lương Thiến Vi hơi sững lại, sau đó nhẹ giọng nói:
"Thôi bỏ đi. Áo khoác… tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu."
Sau khi đám đông rời đi, nhóm bạn của Vệ Miểu cũng nhanh chóng rời khỏi.
Một cô gái tóc vàng quay sang Hàn Băng, nghi hoặc hỏi:
"Băng Băng, cậu nói xem… tại sao hôm nay Vệ Miểu lại bênh vực con nhỏ đó?"
Hàn Băng nở một nụ cười nham hiểm:
"Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đang làm thân với Lương Thiến Vi, sau đó sẽ lợi dụng cơ hội để hạ nhục cô ta!"
"Ồ, đúng ha! Tôi còn tưởng cô ấy tức giận với bọn mình nữa chứ!"
Cả nhóm bật cười rồi rời đi.
Lúc này, khi Vệ Miểu và Lương Thiến Vi mỗi người một ngả, nam chính Lục Vĩ Nam cuối cùng cũng xuất hiện.
Hắn cùng hai tên đàn em tiến tới, cười đầy ngạo nghễ:
"Ồ, đây chẳng phải là Vệ đại tiểu thư và hoa khôi của trường sao? Chuyện gì mà vui thế? Sao đông người vậy?"
Triệu Lỗi cười gian xảo:
"Haha, Lục ca đúng là đào hoa! Cả Vệ đại tiểu thư lẫn hoa khôi đều để mắt đến anh, bọn em thật ghen tị đấy!"
Lưu Tiến cũng hùa theo:
"Đúng vậy! Trong học viện này, có nữ sinh nào tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Lục ca đâu chứ?"
Vệ Miểu liếc mắt nhìn ba tên đàn ông trước mặt, lạnh giọng nói:
"Nói xong chưa?"
"Có bệnh thì mau đi chữa. Chắc cũng hết thuốc chữa rồi."
"Mẹ kiếp, Vệ Miểu, cô đúng là không biết điều! Ông đây nói chuyện với cô là vinh hạnh của cô đấy, vậy mà dám trả lời tôi như vậy à? Hay đây là cách mới cô nghĩ ra để thu hút tôi? Tôi cảnh cáo cô, đừng có đùa với lửa trước mặt tôi, hậu quả cô gánh không nổi đâu!"
Lục Vĩ Nam lộ ra vẻ mặt "Tôi hiểu hết rồi, cô khỏi cần nói nữa", thậm chí trong ánh mắt còn có chút vui sướиɠ.
Mặc dù hắn không thích Vệ Miểu, nhưng việc một cô gái xinh đẹp, gia thế hiển hách như cô vì hắn mà ghen tuông, khiến lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn cực kỳ.
Đúng lúc này, trong đầu Vệ Miểu vang lên một giọng nói máy móc:
"Độ hảo cảm của nam chính +20, hiện tại độ hảo cảm của nam chính: -80 (Người qua đường khó chịu)."
Vệ Miểu nghe xong thì tức muốn thốt lên: "Trời ạ, tôi đã làm gì chứ? Sao lại tăng hảo cảm với cái tên nam chính biếи ŧɦái này?! Có thể sửa lại không? Chỉ mong hắn biến càng xa càng tốt!"
Không muốn tiếp tục dây dưa, cô lạnh lùng nói:
"Tránh ra một chút được không? Chó ngoan không cản đường. Xe nhà tôi đang chờ, nếu làm lỡ thời gian của tôi, tôi nghĩ Lục thiếu và Lục gia các người sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."
Nói xong, cô liền kéo cổ tay Lương Thiến Vi, định rời đi cùng cô ấy. Dù sao thì mấy tên cặn bã này cũng chẳng làm được chuyện gì tử tế.
Lục Vĩ Nam nghiến răng nhìn chằm chằm Vệ Miểu, cứ như muốn xé cô ra thành từng mảnh. Hắn tự cho rằng bản thân có gia thế không tệ, nhưng nếu so với Vệ gia, thì Lục gia vẫn còn kém xa.
Hắn căm ghét nhất những kẻ đứng trên đầu mình. Ngược lại, hắn thích giao du với những kẻ có gia cảnh thua kém hơn, để có thể hưởng thụ cảm giác ưu việt từ họ. Vậy mà Vệ Miểu lại hai lần dùng gia thế đè đầu hắn, điều này đã chạm vào nghịch lân của hắn.
Quả nhiên, giọng nói máy móc lại vang lên trong đầu Vệ Miểu:
"Độ hảo cảm của nam chính -100, hiện tại độ hảo cảm của nam chính: -180 (Căm ghét)."
Vệ Miểu suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ! Thành thật mà nói, cô không muốn chút hảo cảm nào từ tên nam chính này, cô chỉ muốn tập trung vào nữ chính – À không, là tập trung giúp nữ chính thoát khỏi mớ rắc rối ghê tởm này.
Nhưng Lục Vĩ Nam chẳng thèm quan tâm Vệ Miểu đang nghĩ gì. Hắn chặn đường cô lần nữa, cười nhếch mép nói:
"Vệ đại tiểu thư chúng tôi không dám đắc tội, nhưng hoa khôi thì phải để lại. Chúng tôi còn có chuyện muốn nói với cô ấy."
Nói xong, ánh mắt hắn không ngừng lướt qua người Lương Thiến Vi đầy da^ʍ tà.
"Đúng vậy! Khó khăn lắm mới gặp được, bọn tôi phải trò chuyện thật tốt với hoa khôi mới được, ha ha ha!"
Lưu Tiến vuốt vuốt mái tóc bóng dầu của mình, cười khả ố.