[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)

Chương 26

Chương 26
Phạm phải sai lầm, thì phải chịu răn dạy, chưa từng bị đánh qua, sẽ không biết lúc đánh mình đối phương cũng sẽ đau.

Thật... Vô cùng náo nhiệt. Toàn những kẻ bề ngoài sang trọng tụ tập tại một chỗ, chuyện trò vui vẻ, ăn uống linh đình... Được rồi, dù sao cũng toàn những vampire “mưu cầu hòa bình đối với nhân loại”. Căn bản hoàn toàn không cần thợ săn đến giám sát, Zero chỉ cần an tĩnh nhìn, sắm vai một khách mời là được.

“Sắc mặt con có vẻ không tốt.”

Không cần quay đầu lại, Zero cũng biết người vừa xuất hiện đã cố sức xoa đầu cậu chỉ có thể là sư phụ Toga, “Tiệc tùng như vậy, mình con là đủ rồi.” Cậu cũng không phải một kẻ dễ dàng mất bình tĩnh như mọi người nghĩ, cho dù lãnh đạo tối cao của đại tổng bộ Nguyên lão viện Asato Ichijou đang an vị cách đó không xa. “Thầy còn muốn vò tới khi nào?”

“Tên học trò nhạt nhẽo.” Toga vẫn đứng bên cạnh Zero... Cảm nhận không khí ngột ngạt trong hội trường. Vampire đều là những kẻ ngụy trang thiên tài, hiện tại lại một lần nữa được mở mang tầm mắt rồi... Quả nhiên vẫn không có điều gì có thể khiến ông vơi bớt ác cảm với chủng tộc này, vô luận bề ngoài bọn họ cỡ nào cao quý, cũng không thể nào cải biến bản chất tà ác bên trong.

“Sư phụ, con muốn đi dạo một chút, dù sao đây cũng chỉ là một vũ hội.” Zero thấy Kaname Kuran vừa bước xuống khỏi cầu thang vòng, một đám vampire liền bu đến vây quanh... Lúc này mọi đường nhìn trong hội trường đều tụ tập trên người anh ta, cũng chính là thời gian tốt nhất để cậu công tác.

Quả thật là rất đông... Chết tiệt Kaname Kuran, làm thế quái nào mà có thể tìm ra một kẻ có hai màu mắt khác nhau trong đám đông này, lại không nói rõ là nam hay nữ cao hay thấp béo hay gầy. Nếu như tên kia bất hạnh bị cậu tìm được, nhất định phải bắt Kaname Kuran bồi thường cho cậu một đống đồ ngọt mới được.

“Những lúc này không nên tùy tiện đi lung tung... Zero?... Quên đi, cẩn thận một chút. Ở chỗ này, bất cứ chuyện gì đều có thể phát sinh.”

“Cảm ơn sư phụ. Không có người, con thật không biết sẽ thế nào?”

Toga sửng sốt một chút, lại đưa tay vò loạn mái tóc cậu học trò, “Tiểu tử thối, con qua cái tuổi được làm nũng lâu rồi.”

Đây là biệt thự ngầm tại Hanabusa gia, ngoại trừ không có cửa sổ, còn lại đều là một nơi lý tưởng để tụ hội. Tuy rằng cậu cũng là vampire, về mặt thể chất, nhưng đối với những địa phương như vậy, vẫn hoàn toàn không có thiện cảm... Zero chậm rãi men dọc theo tường, vẫn lẩn trong góc tối ít ai để ý.

Đi hết một vòng cũng không phát hiện kẻ nào mang hai màu mắt. Đoán rằng có thể đối phương không đến, Kaname Kuran cũng nói qua, tỷ lệ xuất hiện của hắn ta chỉ khoảng 50%. Zero ngẩng đầu quan sát một chút, nơi này tuy gọi là tầng ngầm, nhưng cũng có khoảng hai ba tầng.

Có khi nào là ở trên kia? Nghĩ vậy cậu liền bước đến cầu thang, tại đây có thể thấy được một lối vào, nhưng lại bị một tấm màn đen che khuất, có nên vào không? Zero do dự, nhưng đúng lúc đó, một đứa trẻ lao ra, thoáng cái liền va phải cậu, “Này, không có việc gì đi, cậu bé...?” Hai màu mắt!!!

“Anh trai... Trên người anh, có mùi...” Thuần chủng... Còn hơn cả thuần chủng...

Zero ngoài dự liệu nhìn cậu bé kia đột nhiên tới gần, hai con ngươi không đồng màu mang theo một loại kỳ quái thậm chí có chút si ngốc nhìn cậu... “Thời đại vinh quang của chúng ta, đúng rồi, chính là hương vị này... Ngươi làm như thế nào? Anh trai?... Ta vốn cho rằng không ai có thể làm được, tại nơi mà thời đại đó chỉ có thể trở thành ký ức... Là linh hồn cùng thân thể cùng nhau sống lại sao?” Trên gương mặt non nớt hiện lên một nụ cười tàn ác, “Ta nghĩ ta đã biết... Chỉ có ngươi mới dám làm như vậy, anh trai. Bởi vì, ngươi là song bào thai chảy trong mình dòng máu thủy tổ bị nguyền rủa...”

“Kuran, Rido?” Zero nhìn hắn, ngực từng cơn phát lạnh... Sự điên cuồng trong linh hồn chiết xạ ra khỏi ánh mắt.

“Ngươi xem ra biết không ít đâu, anh trai thợ săn?... Biết không? Thời đại hoàng kim của vampire tộc chúng ta kết thúc ở thời gian đó, ngay lúc tổ tiên của ngươi làm ra hành vi không thể tha thứ kia. Biết sức mạnh trong cơ thể ngươi hiện tại đến từ ai sao?” Tiểu vampire kiễng đầu ngón chân, bắt được vạt áo Zero, “Ngươi hiện tại, còn không bằng một phần trăm của ngài ấy... Vua của chúng ta, vị đế vương vĩ đại thống lĩnh vampire... Nếu như ngươi hoàn toàn đạt đến ngưỡng sức mạnh kia, ta có thể nghĩ đến chuyện thuần phục ngươi. Ha ha ha... Đám vampire hiện tại thật sự rất đáng thất vọng, chúng nó dám quên đi thân phận cao quý của mình, trở nên giống lũ nhân loại thấp kém buồn cười. Đã đến lúc lũ rác rưởi đó cần một vị vua mới ra mặt lãnh đạo.”

“Ta có thể gϊếŧ ngươi ngay bây giờ” Zero nhìn chăm chú vào cặp mắt điên loạn đối diện, trong đầu hiện lên một ý niệm như vậy, nhưng chỉ là một ý niệm, hiện tại, không có thời cơ, không đúng địa điểm.

“Không... Ngươi làm không được, trừ phi, ngươi biến thành cực mạnh thợ săn, hoặc là, hoàn toàn vứt bỏ thân phận nhân loại, biến thành... Thuỷ tổ. Đáng tiếc, ngươi chỉ là một thất bại phẩm đáng buồn...” Hắn lại cười, thối lui hai bước, xoay người chạy hướng thang lầu. Zero vừa định đuổi theo, đã xuất hiện một người khác từ sau màn vải đen đi đến.

“Yuuki?”

“Zero?”

“Yuuki - chan, Kaname - sama dặn ta đến bảo vệ em, mong em đừng làm ta khó xử... Zero Kiryuu? Cậu tại sao lại ở chỗ này?” Ichijou vô cùng kinh ngạc nhìn Zero, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được, “Ra thế, vũ hội lớn của vampire cần có thợ săn giám thị, cậu chính là thợ săn đó.”

“Yuuki sao lại xuất hiện ở nơi này?... Được rồi, cũng không có thời gian theo đuổi vấn đề này, thế nhưng, Yuuki, đây không phải nơi an toàn, cẩn thận đừng rời xa Ichijou quá.” Zero nhăn lại vùng xung quanh lông mày, ý bảo Ichijou mang cô vào bên trong.

“Thế nhưng Zero...” Yuuki muốn nói gì đó, lại hướng ánh mắt về phía Kaname Kuran đang bị vây quanh dưới lầu, do dự một chút, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi vào sau tấm màn đen.

Ichijou nhìn chằm chằm Zero, vài giây sau, nhẹ giọng hỏi một vấn đề thật không ngờ, “Zero Kiryuu, cậu là thuần chủng?...”

“Có ý gì?”

“Mùi vampire trên người cậu, đậm, tuyệt đối không phải của một vampire nhân loại. Từ hôm qua bắt đầu, càng ngày càng đậm... Chỉ mới một ngày đêm, đã xảy ra chuyện gì? Cậu trong lúc vô thức giải phóng bản năng của mình.” Ichijou lưu lại một câu này, cũng lui vào trong.

Zero vò mạnh sau đầu, có chút không hiểu, còn có không biết làm sao. Có lẽ, nên đi Thợ săn Hiệp hội một chuyến, tìm hiểu một chút về vampire thủy tổ kia... Kuran Rido nói vampire vua là có ý gì? Kuran gia mới là vampire vương tộc không phải sao?

Ichiru... Quay đầu lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Ichiru, mái tóc buộc quả chuông của Shizuka Hiou, thẩm mỹ thật là quái lạ... Zero vất đi sự khó hiểu vừa rồi trên gương mặt, cứ như vậy đón nhận đường nhìn không thiện chí của Ichiru, bình tĩnh đi đến đối diện cậu em song sinh của mình.

“Tôi tưởng anh đã chết.” Ichiru là người mở lời, trên mặt mang theo dáng tươi cười.

“Thật đáng tiếc nhỉ.” Zero chỉ đơn giản lạnh lùng đáp trả.

Rất muốn nói, anh thế nào? Có khỏe không? Thế nhưng lời nói ra khỏi miệng, chỉ còn lại lãnh khốc cùng tàn nhẫn.

“Số anh cũng thật là tốt, Zero. Vừa lúc sinh ra đã như vậy, anh luôn là nơi tập trung mọi ánh mắt kỳ vọng, giống như cha mẹ lúc xưa, bọn họ chỉ biết nói, Zero thế này, Zero thế kia, vẻ mặt tự hào... Thật giống như, chỉ có một đứa con là anh...”

“Cha mẹ rất thương em.” Câu mà cha mẹ hay dạy cậu nhất, chính là bảo vệ Ichiru, làm cha mẹ như vậy, có cái gì sai?

“Anh cho là như vậy?” Ichiru giống như nghe được chuyện gì đáng cười, phản vấn Zero.

Hai người nhìn nhau, thật lâu sau mới có phản ứng — Zero bất ngờ đấm vào bụng Ichiru. Rất nhanh, có lẽ là dùng hết toàn lực, bởi vì Kiryuu Ichiru té lăn trên đất, kinh động đến một đám vampire chung quanh. Cũng qua một hồi lấy lại tinh thần, Ichiru mới tức giận đứng lên.

Cậu vô cùng kinh ngạc nhìn anh trai mình, trước bụng vừa mới thừa thụ một đấm vẫn còn rất đau... Zero, lại có thể, giống như vậy, không chút nào lưu tình, đánh cậu? Lại ngay lúc này, giữa vũ hội vampire... Zero hiền lành, Zero mỉm cười dùng đao đâm vào trái tim trước mặt cậu. Làm sao có thể... Zero chưa từng thương tổn cậu, cho dù lúc cậu lấy cái chết bức anh ấy buông tha Shizuka - sama.

“Ichiru, anh nghĩ thật lâu... Em là em trai của anh, không phải em gái. Là đàn ông nên biết cái gì là trách nhiệm... Điều này vốn nên để cha dạy cho em, nhưng mà, cha đã mất, mà em lại xem như không có việc gì. Em thành như ngày hôm nay, là sai lầm của anh, bảo vệ không phải là nuông chiều. Em là một người đàn ông, Kiryuu Ichiru, hẳn là biết chính mình đang làm cái gì, đồng thời phải chịu trách nhiệm với việc mình làm ra. Đây là điều đầu tiên anh muốn dạy cho em.” Zero lui ra sau một bước, đứng thẳng, nhìn thẳng vào đôi mắt trừng lớn của Ichiru, “Một đấm này, là bởi vì em đã không tôn trọng hai người mang em đến thế giới này. Được sống nên cảm tạ, em không có tư cách gì mà lấy cái vẻ người bị hại đó đi nghi ngờ tình thương của cha mẹ!”

Ichiru, đã đến lúc nên trưởng thành rồi... Anh không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ em bên người, nếu em vẫn cứ như thế này, nếu như anh... Nếu một ngày anh tan biến đi, chỉ còn mình em thì làm thế nào?

Ichiru chú ý trong lúc Zero nói sắc mặt vẫn không đổi, nhưng hít thở lại gấp lên rất nhiều, đôi mắt tử đinh vì cổ khí thế kia mà trở nên dị thường chói mắt... A, đúng là người anh trai ưu tú, từ nhỏ đã là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, vậy nên, không thể nào lý giải cảm giác khi bị hai người đem ra so sánh.

Zero, anh sẽ không biết, không phải em không tôn trọng bọn họ, mà là rất chán ghét mỗi một lần bị nhắc nhở, cự ly giữa anh em ta ngày càng xa... Trước lúc sinh ra, chúng ta là tất cả của nhau, thế nhưng hiện tại, đứng chung một chỗ, nhưng lại là hai bản thể riêng biệt. Zero, em không muốn một ngày có ai đó đến, nói, anh đã không còn thuộc về em!

“Tôi hiện tại vì Nguyên lão viện phục vụ, đừng ra vẻ như chúng ta rất thân quen này nọ, như vậy sẽ làm tôi rất phức tạp...! Zero?!”

“Ichiru, theo anh.” Zero nói, kéo lại tay Ichiru, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số vampire trong hội trường, tiến lên khom lưng vòng tay quanh thắt lưng Ichiru, nâng lên trên vai, tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng lại rất ra dáng anh cả khiến mọi ánh mắt lại càng tập trung vào cặp đôi song sinh này hơn.

Dám làm như vậy ngay giữa dạ tiệc chính thức của vampire... Zero Kiryuu... Gần đây trở nên an phận rất nhiều, còn tưởng rằng cậu ta đã chịu an phận đôi chút, thì ra vẫn kỳ lạ khó hiểu như cũ. Thành viên khối Đêm ít nhiều đã miễn dịch với những hành động của Zero, không giống những vampire quý tộc khác vẻ mặt như giữa trưa hè gay gắt bị lôi ra phơi ánh mặt trời. Nếu không phải tình huống không cho phép, bọn họ có lẽ là đã cười ầm lên như xem một vở hài kịch, thực sự là khó gặp, giống như làm trò hề cho các trưởng bối vậy...

“Zero?!...” Khuôn mặt tái nhợt của Ichiru trong nháy mắt ửng đỏ, không hề nghĩ đến Zero lại... Trời ạ... Nhưng mà, cảm giác được quan tâm, thật đúng là, không tệ.

Kiryuu Ichiru... Lại là Kiryuu Ichiru. Ly thủy tinh trong tay Kaname Kuran không tiếng động vỡ vụn, chất lỏng giả máu qua từng kẽ tay tái nhợt rơi xuống... Zero Kiryuu, cậu quả nhiên vẫn còn rất quan tâm em trai mình. Tuy rằng, chỉ là tình anh em, nhưng, Kiryuu Ichiru, cậu ta cũng nghĩ như vậy sao? Ánh mắt Ichiru nhìn cậu... Có thể ngay đến cậu ta cũng không hề chú ý, thế nhưng, một ngày nào đó, cậu ta sẽ biết, ánh mắt đó có nghĩa là gì, đến lúc đó, cậu còn có thể giống như bây giờ chỉ biết nỗ lực dành tình thương cho em trai mình sao?

Zero Kiryuu, cậu là người đầu tiên khiến ta nếm trải mùi vị khủng hoảng... Liệu ta có nên phá vỡ ranh giới này, đem quan tâm của ta nói cho cậu, nhưng làm như vậy, chỉ khiến quan hệ của chúng ta càng trở nên cứng ngắc. Nhưng mà, nếu cái gì cũng không làm, một ngày nào đó, sẽ có một người chiếm được vị trí tối trọng yếu trong cậu... Ta rốt cuộc, nên làm cái gì bây giờ?

- ---------TBC----------

Ngót nghét nửa tháng mới có chương mới, có ai quên nội dung chương trước chưa nhể =___=, chương sau sẽ có màn tỉnh tò của bạn lớn, ta sẽ cố gắng update trúng va lung tung, nhưng níu k kịp thì xem như quà đây nhóe =___=