Chương 14: Phó Diên Bắc, có phải anh đã dần dần có cảm giác với em không?
Trẻ con đều đặc biệt thích thú cưng, nhất là Diệp Sênh.Trong bệnh viện đều là những con thú cưng, sự xuất hiện của Phó Diên Bắc nhất thời khiến hai mắt người ta sáng rực lên.
”Xin hỏi anh cần gì ạ?” Cô y tá hỏi.
”Mấy ngày trước có người đem con chó Poodle tới, bây giờ thế nào rồi?”
Cô bác sĩ đưa họ tới đứng trước một cái l*иg, Poodle nhỏ bị xe đυ.ng làm gãy chân sau, được phẫu thuật xong bây giờ còn đang trong thời gian bình phục, đang nằm trong l*иg làm ra vẻ đáng thương.
Diệp Sênh “gâu gâu” hai tiếng, “Chó con, chị đến thăm em này. Anh Diên Bắc không cố ý đυ.ng em đâu, em nhìn đi, anh ấy cũng tới thăm em này, em tha lỗi cho anh ấy nha.”
Cơ mặt Phó Diên Bắc giật giật, “Diệp Sênh, đừng sờ vào nó nữa, trên người nó có vi khuẩn.”
”Aiz, em biết mà.” Rõ ràng là nói cho có lệ.
Một lát sau, Diệp Sênh liền quên lời anh dặn, bàn tay nhỏ bé không kìm lòng mà đi sờ chó con, mèo con một cái.
”Diệp Sênh...” Phó Diên Bắc luôn không cảm thấy phiền mà nhắc nhở cô bé.
Diệp Sênh cuối cùng cũng không nhịn được, “Anh, sao anh lại nói nhiều như chị em vậy. Em sẽ rửa tay sau mà.”
Hai người đợi ba mươi phút, Phó Diên Bắc muốn nổi điên, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Hỏi tình trạng của con Poodle xong, bác sĩ nói lát nữa có thể cho xuất viện.
Con Poodle là chó của một người ở Mậu Uyển, Lục Phong đến gõ cửa rồi nói xin lỗi, chủ của con chó cũng có ý thông cảm.
Phó Diên Bắc vừa quay đầu lại đã phát hiện thấy Diệp Sênh đang đưa tay định sờ một con chó trắng lớn như tuyết vậy, “Diệp Sênh...” Trái tim anh như bị ai thắt chặt lại, sãi bước tới ôm cô bé lên.
”Để em sờ một cái thôi...”
Phó Diên Bắc nhăn mặt, “Không được, quá nguy hiểm.”
”Em muốn sờ một chút thôi mà.”
Phó Diên Bắc ôm cô bé vào lòng rồi kéo tay cô bé, “Chúng ta phải về rồi.”
Bác sĩ liền vội vàng giải thích, “Anh Phó, anh không cần phải lo lắng như vậy, chó Samoyed tuy to lớn, nhưng lại rất hiền lành, sẽ không chủ động cắn người đâu.”
Diệp Sênh buồn bực nói, “Đúng đúng, chó rất nghe lời, sẽ không cắn người đâu.”
Phó Diên Bắc mím môi, im lặng nhìn Diệp Sênh, cô bé có đôi mắt cực kỳ giống Diệp Nhiên, nhất là lúc mất hứng hay tức giận.
”Anh Phó, con gái của anh thích thú cưng như vậy, có thể dẫn về rồi nuôi một con.”
Phó Diên Bắc hơi sửng sốt, “Không cần đâu.” Hóa ra, ở tuổi này của bọn họ mà dắt theo một đứa trẻ, thật sự khiến cho người khác lầm tưởng là bố mẹ và con cái. Nhưng có một cô con gái lớn như vậy hẳn là sẽ rất tuyệt vời.
Diệp Sênh luôn muốn nuôi một con chó nhỏ, nhưng cả ba mẹ và chị đều không đồng ý. Cô bé đáng thương nhìn chằm chằm Phó Diên Bắc, với ánh mắt mong đợi.
Phó Diên Bắc bất giác bật cười, cô bé quá thông minh, đang muốn làm anh mềm lòng đây mà, “Phải về hỏi ý của chị em đã.”
Diệp Sênh nhún vai, “Chị chắc chắn sẽ không đồng ý.”
”Ồ?” Phó Diên Bắc nhíu mày.
”Chị nói, nhà chị đã nuôi một con rồi.” Diệp Sênh lấy ngón trỏ tự chỉ vào mình, “Chính là em đấy. Haiz, đợi bố mẹ về rồi em sẽ đi, lúc đó sẽ tự mình nuôi.”
”Em phải đi?”
”Đúng vậy. Em đi rồi, anh nhất định phải nhớ em nha.”
Diệp Sênh phải đi, vậy còn cô, cô cũng phải đi sao.
Buổi trưa, Phó Diên Bắc dẫn Diệp Sênh đến một nhà hàng quen thuộc.
”Anh Lục Phong đâu rồi ạ?”
”Cậu ta đi gặp bạn rồi.” Ừ, bạn gái.
Phó Diên Bắc không thể lái xe, sau khi về nước, Lục Phong vẫn luôn thay anh lái xe, một người kiêm hết bao nhiêu chức. Lục Phong có một cô bạn gái đang học đại học, sau khi tốt nghiệp, cô gái đó theo Lục Phong tới thành phố Ninh. Hai người đã chuẩn bị sang năm kết hôn rồi.
Mắt Phó Diên Bắc dịu dàng, “Diệp Sênh, em muốn ăn gì?”
Diệp Nhiên nhìn quanh nhà hàng, “Em có thể ăn kem ly không ạ?”
Phó Diên Bắc gật đầu, “Một ly.”
”Vâng.”
Nhà hàng này có rất nhiều món tráng miệng phù hợp với khẩu vị của trẻ con.
Diệp Nhiên tự mình ăn cơm, nhưng lại rất kén ăn, không hề đυ.ng vào món rau.
”Diệp Sênh, ăn một chút rau đi.”
Diệp Sênh nhíu mày một cái, “Trẻ con thật là đáng thương.”
”Ừ?” Phó Diên Bắc lên giọng âm cuối.
”Luôn có người lớn ép chúng em. Chị không ăn rau, ba mẹ cũng không nói gì chị cả. Chị được thức khuya, em thì lại không được. Chị không cần đến trường, còn em thì không thể.”
”Chị em còn phải đi học?”
Diệp Sênh mỉm cười, “Ngay cả sách chị còn chưa đọc xong đâu. Anh không được nói cho người khác biết đâu nhé. Chị em không thích đọc sách, sách trong nhà đều bị chị phá hết cả.”
Phó Diên Bắc cố nhịn cười, giống như rất muốn nghe Diệp Sênh nói về chuyện của cô. Trong giọng anh mang ý cười, “Hóa ra chị em là như vậy.”
”Đúng vậy. Mẹ còn muốn chị đi coi mắt nữa cơ.” Khóe miệng Diệp Sênh dính một chút bơ, Phó Diên Bắc thấy, cầm lấy khăn giấy, “Diệp Sênh, ngẩng mặt lên.”
Diệp Sênh rất nghe lời phối hợp với anh.
”Diên Bắc...”
”Chú...”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Phó Diên Bắc đứng dậy, “Chị dâu, chị đã ăn chưa?”
Mặt Phó Hằng Vũ đầy ngạc nhiên nhìn Diệp Sênh, “Diệp Sênh...”
”Phó Hằng Vũ, cậu cũng tới đây ăn cơm sao?” Mặt hai đứa trẻ tràn đầy nụ cười.
Minh Hoa ngồi xuống, giải thích “Diệp Sênh và Hằng Vũ là bạn học.”
Phó Diên Bắc liền hiểu, “Thế giới thật nhỏ, cô bé là hàng xóm mới của em.”
Minh Hoa khẽ mỉm cười, mắt nhìn vào mặt Diệp Sênh, “Diệp Sênh rất có duyên với nhà họ Phó.”
Phó Diên Bắc không nói gì, có lẽ là có duyên thật.
Hai đứa trẻ phấn khích nói chuyện, Diệp Sênh kể cho Phó Hằng Vũ nghe chuyện lúc sáng đi thăm chó con. Mặt Phó Hằng Vũ đầy ao ước, “Chú không dẫn tớ đi.”
Phó Diên Bắc ho nhẹ một tiếng.
Minh Hoa có việc, ăn cơm xong liền dẫn Phó Hằng Vũ đi. Trước khi đi, cô nói, “Diên Bắc, nếu có thời gian, em cũng nên trở về nhà, ông nội rất nhớ em. Anh cả của em bây giờ rất hồ đồ.”
”Chị dâu, em biết rồi.” Phó Diên Bắc không trở về cũng là vì tránh chạm mặt Phó Diên Lâm mà khó xử.
Diệp Sênh ăn no lại bắt đầu lười, không chịu đi bộ.
Phó Diên Bắc bế cô bé, “Diệp Sênh, em bình thường cũng để cho chị em bế như thế này sao?” Diệp Nhiên có thể bế nổi sao.
Diệp Sênh choàng cánh tay ú nù qua cổ anh, “Không ạ. Chị không bế em, em tự mình đi.”
Vậy là, cô nhóc này chính là nhìn người nhìn đồ ăn sao.
Thời Dật giúp Diệp Nhiên đi xem mặt tiền của cửa hàng, trung tâm mua sắm Kim Cơ, là tòa nhà cao ốc cao nhất ở thành phố Ninh. Quan trọng nhất là, đối diện là trung tâm thương mại Thâm Hải.
”Thấy thế nào?” Thời Dật hỏi.
”Rất hài lòng, tiền thuê nơi này có đắt lắm không?” Diệp Nhiên nhỏ giọng hỏi. Một vị trí tốt, bên cạnh không xa đều là những nhãn hiệu cao cấp xa xỉ thế giới.
”Anh có người quen ở chỗ này, có thể giảm giá.” Thời Dật cong khóe miệng.
Diệp Nhiên nhìn anh, suy nghĩ một chút, “Thời Dật, em không xác định được sẽ ở chỗ này đến bao lâu.”
”Em và Phó Diên Bắc thế nào rồi?” Thật ra thì anh cũng có cảm giác hôm nay Diệp Nhiên có chút buồn buồn, không vui lắm, cô là một người rất khó che giấu sự phấn khích của mình.
Thời Dật trước đây chưa từng hỏi cô chuyện trước kia, anh chỉ biết qua là cô rất yêu một người.
Diệp Nhiên lắc đầu một cái, “Thời Dật, nếu anh đã từng yêu một người, anh sẽ quên cô ấy một cách dễ dàng sao?”
Con ngươi Thời Dật khẽ nhúc nhích, đáy mắt ẩn chứa tia sáng khó nhận thấy, ánh mắt u sầu, “Cũng không biết, anh sẽ để cô ấy ở trong lòng.” Cả đời, lặng lẽ yêu.
Diệp Nhiên quyết định chọn căn này, nhanh chóng ký tên, gửi tiền thuê trong vòng nửa năm. Cô cùng Thời Dật bàn bạc một chút, sẽ khai trương vào ngày mồng 1 tháng 6. Bây giờ cô cần nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của mình, không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Phó Diên Bắc.
Bận rộn cả buổi, đến hai giờ chiều, hai người đến IKEA* chọn một bộ tủ, màu đen, đơn giản nhưng lại có không khí, lúc đặt những tác phẩm điêu khắc sách lên nhất định sẽ vô cùng bắt mắt.
(*IKEA là một doanh nghiệp tư nhân Thụy Điển, tập đoàn quốc tế chuyên thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà.)
Đến khi cô về nhà cũng đã gần tối. Cô nhìn điện thoại một chút, không có cuộc gọi nào từ Phó Diên Bắc, ngay cả tin nhắn cũng không có.
”Sao vậy?” Thời Dật hỏi.
”Hôm nay Tiểu Sênh đi thăm chó con, đến giờ cũng không gọi điện thoại cho em.”
”Chơi có vẻ vui đấy.”
Rất nhanh đã đến Mậu Uyển. Diệp Nhiên xuống xe, “Có thời gian em sẽ gọi cho anh.”
Thời Dật gật đầu, “Đúng rồi, giúp anh một chuyện, em gái anh Thời An sẽ đính hôn, muốn mời em cùng con bé đi chọn một ít món quà.”
”Được. Đúng lúc sau này em ở Kim Cơ, mua đồ cũng tiện.”
”Tốt rồi, chờ em có thời gian, anh sẽ nói Thời An gọi cho em.”
Lúc Diệp Nhiên tạm biệt Thời Dật, Phó Diên Bắc vẫn đang đứng ở tầng hai sân thượng, lặng lẽ nhìn cảnh này. Tâm trạng của anh giống như ánh hoàng hôn từ từ chìm xuống vậy.
Thời Dật tình cờ nhìn ở bên trái biệt thự phía trước, là anh không cẩn thận, thậm chí còn không điều tra một chút. Anh nhìn lên cũng vừa hay nhìn thấy một bóng người.
Phó Diên Bắc trở về phòng.
Diệp Sênh chạy tới, “Anh, chị em về rồi sao? Em nghe tiếng của xe ô tô.”
”Ừ. Về rồi.” Phó Diên Bắc nhàn nhạt nói, “Đi nào, anh đưa em về.”
Hai người xuống nhà, Thời Dật đã rời đi. Chỉ còn lại Diệp Nhiên đứng đó đưa mắt nhìn.
Phó Diên Bắc nhếch môi, đứng ở sau lưng nhìn bóng lưng của cô, gầy nhỏ, đường nét đó luôn khắc sâu trong đầu anh, luôn luôn có một cảm giác quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
”Chịịị!” Diệp Sênh kêu to, chạy tới ôm lấy cô.
Diệp Nhiên quay đầu lại, thấy anh, bốn mắt nhìn nhau, có mấy phần lúng túng, “Vui không?”
Diệp Sênh không ngừng gật đầu, “Rất vui.”
Diệp Nhiên cười cười, nhìn Phó Diên Bắc, “Hôm nay cám ơn anh.”
Màu mắt Phó Diên Bắc nhàn nhạt, “Là tôi đã hứa với Diệp Sênh.”
Khóe miệng Diệp Nhiên giật giật, “Cám ơn anh.” Thật là làm khó anh, không thích chó con, mèo con lại còn có thể đi cùng Tiểu Sênh.
Phó Diên Bắc đem hộp cơm đang cầm trong tay tiện thể đưa cho cô, kèm theo một nụ cười, nụ cười không chạm đáy mắt, “Diệp Sênh mang về cho cô.”
Diệp Nhiên hơi ngây ra, cảnh này hoàn toàn trùng hợp với một mảng ký ức của cô. Đã rất nhiều lần Phó Diên Bắc đưa hộp cơm cho cô, chính là hình ảnh như thế, “Nhiên Nhiên, nhớ cho em một ít cà phê và tiramisu đấy.”
Cô thích ăn đồ ngọt, điểm này rất giống với Tiểu Sênh.
”Cám ơn.” Sống mũi cay cay. Mở ra nhìn một cái, là bánh trà xanh. Aiz, cái này đâu phải là thứ cô thích, mà là thứ Tiểu Sênh thích nhất.
Cũng không trách anh được, chắc là đã quên rồi? Dù sao cũng không phải cố ý mua cho cô.
Hai chị em về đến nhà.
Diệp Nhiên thuận miệng hỏi một câu, “Hôm nay em ăn cơm ở đâu vậy?”
Diệp Sênh nói tên nhà hàng, “Chị, lần sau chúng ta đi ăn đi, nhà hàng kia có nhiều món tráng miệng rất ngon.”
”Ăn ngon đến nỗi em phải mang về. Tiểu Sênh, như vậy không lễ phép.”
Diệp Sênh nhíu mày, “Không phải em muốn như vậy đâu. Là anh Diên Bắc chủ động hỏi chị thích ăn gì. Em mới nói là bánh trà xanh đấy.”
Tim Diệp Nhiên đột nhiên đập rất nhanh, cô có chút nghi ngờ, “Có thật không?”
Mặt Diệp Sênh rất nghiêm túc, “Thật mà.”
Chủ động mua bánh ngọt cho cô, còn lấy Tiểu Sênh làm cái cớ. Diệp Nhiên không nhịn được mà cười lên. Cô chính là tay già dặn có hai năm kinh nghiệm yêu đương đấy.
Phó Diên Bắc, có phải anh đã dần dần có cảm giác với em không?
”Tiểu Sênh, em ăn bánh ngọt đi, lúc nãy chị quên cám ơn anh ấy.” Cô nâng mặt Tiểu Sênh rồi hôn một cái kêu rõ to, sau đó liền chạy ra ngoài.