Vừa bước xuống bậc thềm hành lang, Vân Vũ nghe thấy tiếng nói vọng tới từ phía trước. Công chúa Ôn Nghi cùng cung nữ thân tín trực tiếp bước vào, phó tướng Duyệt Thanh đi bên cạnh cố gắng ngăn cản. Nhưng vì thân phận công chúa, hắn không thể cản hoàn toàn, chỉ liên tục nói: "Công chúa! Thuộc hạ chưa kịp thông báo với Tướng quân. Không có lý nào công chúa tự mình đi tìm Tướng quân, hay để thuộc hạ đi thông báo trước..."
"Tránh ra!" Ôn Nghi vừa bước trên đường đá vừa nói: "Ta và tướng quân các ngươi từ nhỏ đã quen biết, không cần câu nệ lễ nghi tôn ti. Ta tự mình đi tìm hắn là được."
Nào ngờ, Ôn Nghi hào hứng bước qua hòn non bộ thì nhìn thấy Vân Vũ vừa bước xuống bậc thềm hành lang.
Ôn Nghi lập tức dừng bước, khuôn mặt kiêu ngạo hơi ngẩng lên, nheo mắt đánh giá Vân Vũ.
Vân Vũ không ngờ lại gặp nữ chính nhanh như vậy, liền cúi đầu hành lễ cung kính: "Dân nữ bái kiến công chúa."
Ôn Nghi liếc nhìn con đường đá dưới chân, rồi cười nói với Vân Vũ: "Thứ dân chính là thứ dân. Hôm qua có Hoàn Tri ở đó nên ta không so đo lễ số, nhưng khi gặp ta, ngươi phải quỳ xuống hành lễ."
Ôn Nghi là con gái của Hoàng hậu kế hiện tại. Trong cung chỉ có hai hoàng tử và một công chúa: Thái tử là con của Tiên Hoàng hậu, Nhị hoàng tử và Ôn Nghi công chúa là con của Hoàng hậu kế.
Vì vậy, Ôn Nghi từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách trở nên ngang ngược và tùy tiện. Trong cung, nếu có phi tần nào được Hoàng thượng sủng ái, Ôn Nghi sẽ dựa vào thân phận công chúa đích để bắt nạt họ.
Chính vì thế, trong nguyên tác, nàng ta mới ra tay gϊếŧ Vân Vũ ngay lần đầu gặp mặt.
Vân Vũ không dám chống đối, cúi đầu quỳ xuống. Đầu gối áp lên con đường đá gồ ghề, từng cơn đau nhói lan tỏa.
Cô cắn răng chịu đựng, khẽ nói: "Dân nữ... dân nữ bái kiến công chúa."
Phó tướng Duyệt Thanh đứng bên cạnh nhận ra Ôn Nghi có ác ý với Vân Vũ, nhưng hắn chỉ là một phó tướng nhỏ bé, không có quyền lên tiếng.
Ôn Nghi không cho Vân Vũ đứng dậy, mà quay sang nhìn Duyệt Thanh đang đứng hầu bên cạnh: "Được rồi, ngươi lui xuống đi. Lát nữa ta sẽ tự đi tìm tướng quân nhà ngươi."
Duyệt Thanh chắp tay hành lễ, ánh mắt lướt qua Vân Vũ đang quỳ trên nền đá. Hắn vội vàng lui ra ngoài, định đi tìm Tướng quân đến xử lý tình hình.
Ôn Nghi tiến lên hai bước, cúi người dùng ngón tay nâng cằm Vân Vũ lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng ta. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Vũ, Ôn Nghi càng thêm bất mãn trong lòng.
Nàng ta hung hăng buông tay ra, đứng thẳng người, cao ngạo nhìn xuống Vân Vũ: "Quả nhiên là một con hồ ly tinh, giống như những kẻ tranh sủng trong hậu cung của Phụ hoàng, sinh ra đã khiến người ta ghét bỏ."
Cung nữ thân tín bên cạnh Ôn Nghi nhận được ánh mắt ra hiệu của chủ nhân, lập tức bước đến phía sau Vân Vũ.
Ôn Nghi vỗ tay một cái, liếc nhìn Vân Vũ đang quỳ thẳng lưng dưới đất, nói: "Thôi, miễn lễ."